Chương 13: Ván cược nguy hiểm
Xe lăn bánh, lặng lẽ hòa vào màn đêm tĩnh mịch. Hạ Dương dựa người vào ghế, tay khoanh trước ngực, liếc nhìn Lục Hàn đang tập trung lái xe.
“Tôi vẫn chưa đồng ý chơi trò này với anh.”
Lục Hàn không nhìn cậu, chỉ cười khẽ. “Nhưng cậu đã lên xe rồi.”
Hạ Dương nheo mắt. Đúng, cậu lên xe, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ làm theo những gì Lục Hàn muốn. Trò chơi này ai dẫn dắt ai vẫn chưa rõ.
Xe chạy thẳng đến bờ sông, một nơi vắng vẻ mà chỉ có những kẻ thích yên tĩnh hoặc đang có mưu đồ mới ghé qua vào đêm muộn. Hạ Dương không tỏ ra bất ngờ, cậu xuống xe, khoanh tay đứng nhìn mặt nước phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt.
Lục Hàn bước lại gần, đứng bên cạnh cậu. Hắn không nói gì ngay lập tức, chỉ cùng cậu ngắm nhìn dòng sông lặng lẽ trôi.
Một lúc sau, hắn lên tiếng. “Cậu có biết tại sao tôi lại để mắt đến cậu không?”
Hạ Dương khẽ nhướng mày, quay sang nhìn hắn. “Vì tôi thú vị?”
“Không chỉ thế.” Lục Hàn cười nhẹ, nhưng trong mắt lại không có vẻ gì là đang đùa. “Cậu giống tôi.”
Hạ Dương bật cười. “Anh nghĩ tôi là loại người như anh sao?”
“Cậu thông minh, biết chơi trò chơi, nhưng không bao giờ để ai nhìn thấu. Cậu sống trong một thế giới mà không ai thực sự hiểu cậu, và cậu cũng không muốn ai hiểu.”
Lục Hàn quay sang, đối diện với ánh mắt đầy thách thức của Hạ Dương.
“Cậu không tin ai cả, đúng không?”
Hạ Dương im lặng.
Hắn không sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ thừa nhận.
Cậu hờ hững nói, “Tôi không tin ai không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng bị cuốn vào trò chơi của anh.”
“Cậu đã bị cuốn vào rồi.”
Hạ Dương nhìn hắn, đôi mắt đen lóe lên một tia lạnh lẽo. “Vậy thì sao? Tôi chưa bao giờ ngại đánh cược.”
Lục Hàn mỉm cười. “Tốt.”
Hắn bước lại gần, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp. Ánh mắt hắn dường như đang dò xét phản ứng của Hạ Dương, như một con sói rình mồi, kiên nhẫn chờ con mồi tự sa vào bẫy.
Nhưng Hạ Dương không phải con mồi.
Cậu ngước lên, không lùi lại, thậm chí còn khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp nhưng sắc bén.
“Vậy thì, Lục Hàn, anh muốn gì ở tôi?”
Lục Hàn dừng lại một chút, rồi cười, một nụ cười không rõ là thích thú hay nguy hiểm.
“Hợp tác.”
Hạ Dương nhướng mày. “Hợp tác?”
“Hợp tác trong trò chơi này.”
“Và luật chơi là gì?”
Lục Hàn chậm rãi nói từng chữ, ánh mắt tối lại.
“Không có luật.”
—
Hạ Dương không thích những thứ mơ hồ. Nhưng cậu cũng không phải kẻ từ chối một cuộc chơi hấp dẫn.
Một bên là nguy hiểm.
Một bên là hứng thú.
Cậu không thể cưỡng lại được cảm giác này.
“Được thôi.” Hạ Dương cười khẽ. “Nhưng đừng mong tôi sẽ ngoan ngoãn.”
Lục Hàn cũng cười. “Tôi mong cậu không ngoan ngoãn.”
Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai. Nhưng cả hai đều hiểu rõ—
Trò chơi này, bây giờ mới thực sự bắt đầu.
15Please respect copyright.PENANAjQ29n0jw5G