Chương 12: Đối thủ hay con mồi?
Hạ Dương không phải kẻ dễ bị dọa. Cậu đã gặp đủ kiểu người, trải qua đủ thứ chuyện, và cũng đủ thông minh để biết đâu là ranh giới của mình. Nhưng đối với Lục Hàn, ranh giới ấy có vẻ đang bị xáo trộn.
Cậu ghét cảm giác mất kiểm soát.
Lục Hàn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt mang theo chút thích thú, như thể đang chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào. Nhưng Hạ Dương không phải kiểu người dễ bị dắt mũi.
Cậu khẽ nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Anh tưởng mình có thể điều khiển tôi sao?”
Lục Hàn không đáp, chỉ nghiêng đầu, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cậu. Hạ Dương cảm thấy như có một dòng điện nhỏ chạy qua da thịt. Không phải vì sợ hãi, mà là vì… kích thích.
Cậu ghét phải thừa nhận điều này, nhưng trò chơi này thực sự khiến cậu thấy hứng thú.
Hạ Dương chậm rãi cúi người, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Giọng cậu trầm xuống, mang theo một tia khiêu khích:
“Anh thích tôi đến mức này từ bao giờ vậy?”
Lục Hàn thoáng sững lại, nhưng rồi khóe môi hắn cong lên. “Tôi không phủ nhận rằng cậu thú vị.”
“Ồ?” Hạ Dương nhếch môi. “Thú vị theo kiểu nào?”
Lục Hàn siết nhẹ cổ tay cậu, kéo cậu lại gần hơn nữa. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một hơi thở.
“Kiểu mà tôi muốn xem cậu có thể đi xa đến đâu.”
Hạ Dương bật cười. Cậu giật tay ra khỏi hắn, lui về phía sau, nhưng ánh mắt không hề né tránh. “Vậy thì chờ xem.”
—
Cuộc chơi giữa hai người không dừng lại ở đó.
Mấy ngày sau, Hạ Dương liên tục cảm nhận được sự hiện diện của Lục Hàn trong cuộc sống của mình. Không phải theo kiểu lộ liễu, nhưng mỗi khi cậu nghĩ rằng mình đã có thể tạm quên hắn đi, thì hắn lại xuất hiện.
Một lần ở quán bar.
Một lần trên đường về nhà.
Một lần ngay trong quán cà phê mà cậu hay ghé qua.
Lục Hàn không làm gì đặc biệt. Hắn chỉ ngồi đó, nhấp một ly cà phê, ánh mắt bình thản như thể sự xuất hiện của hắn chẳng có gì đáng bàn. Nhưng Hạ Dương biết rõ—hắn đang theo dõi cậu.
Không phải theo kiểu bám đuôi, mà là theo kiểu của một kẻ săn mồi.
Và điều khiến Hạ Dương khó chịu nhất là—cậu không ghét điều đó.
Một buổi tối, khi Hạ Dương rời khỏi một nhà hàng, cậu phát hiện Lục Hàn đang dựa vào chiếc xe của mình, hai tay đút túi quần, ánh mắt thản nhiên như thể đã chờ cậu từ lâu.
Cậu nhếch môi, chậm rãi tiến lại gần.
“Lại là anh à? Tôi có nên gọi cảnh sát vì bị theo dõi không nhỉ?”
Lục Hàn bật cười, một tay mở cửa xe. “Lên xe đi.”
“Lý do?”
“Vì cậu muốn chơi, đúng không?”
Hạ Dương dừng lại một chút, rồi bật cười. “Anh thực sự nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời?”
Lục Hàn không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng nguy hiểm.
Hạ Dương nhìn hắn một lúc, rồi thở dài, mở cửa xe, bước vào.
Bởi vì cậu biết rõ—
Trò chơi này còn lâu mới kết thúc.
ns 172.71.254.42da2