Chương 11: Trò chơi nguy hiểm
Hạ Dương không thể phủ nhận rằng, có những lúc cậu cảm thấy Lục Hàn thực sự đáng sợ. Không phải kiểu đáng sợ của một kẻ bạo lực hay độc ác, mà là kiểu đáng sợ của một người luôn nắm chắc tất cả trong tay, khiến cậu dù muốn vùng vẫy cũng chẳng thể thoát ra được.
Cậu không thích cảm giác này.
Vậy nên, cậu phải tìm cách phá vỡ thế cục.
Lục Hàn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Dương như thể đang nghiền ngẫm con mồi. Hắn không nói gì, nhưng ánh nhìn ấy lại đủ để khiến cậu cảm thấy như mình đang bước trên dây thép.
“Anh luôn nhìn người khác như vậy à?” Hạ Dương nhún vai, cố ý phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Lục Hàn hơi nghiêng đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Như vậy là như thế nào?”
“Như thể anh đang phân tích xem tôi có đáng để chơi hay không.” Cậu bật cười, tựa lưng vào quầy bar.
Lục Hàn im lặng một chút rồi đặt ly rượu xuống, khẽ gõ ngón tay lên mặt quầy. “Vậy thì cậu nghĩ sao? Cậu có đáng để tôi chơi không?”
Hạ Dương nhướng mày. “Anh có đang thừa nhận rằng tôi là một con tốt trên bàn cờ của anh không?”
Lục Hàn chậm rãi đứng dậy, đi vòng ra phía sau cậu. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở trầm thấp của hắn phía sau gáy, một sự hiện diện khiến lưng cậu cứng đờ trong một giây ngắn ngủi.
“Không phải con tốt,” Lục Hàn khẽ nói. “Cậu giống một quân mã hơn. Nhanh nhẹn, thông minh, nhưng đôi khi lại hơi cứng đầu.”
Hạ Dương cười nhạt. “Thế à? Nếu tôi là quân mã, vậy anh là gì?”
Lục Hàn cúi người, ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp như một lời thì thầm nguy hiểm.
“Là người chơi.”
Trong khoảnh khắc, cả cơ thể Hạ Dương căng cứng. Cậu xoay người lại đối diện với hắn, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
“Anh thích chơi trò gì?”
Lục Hàn nhếch môi. “Cái gì cũng được, miễn là thú vị.”
Hạ Dương chống tay lên quầy bar, nở nụ cười tinh quái. “Thế thì tệ thật, tôi lại không thích làm đồ chơi của người khác.”
“Cậu có chắc không?”
Lục Hàn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Hạ Dương, kéo cậu về phía mình. Hạ Dương mất thăng bằng, suýt nữa ngã vào người hắn, nhưng Lục Hàn đã kịp giữ chặt eo cậu, giam cậu trong vòng tay.
Hạ Dương lập tức cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào cổ mình. Tim cậu đập mạnh một nhịp.
“Bỏ ra.” Cậu cắn răng nói.
Lục Hàn không lập tức thả tay. Hắn nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Nhóc con, cậu đã nhảy vào trò chơi này rồi thì đừng mong thoát ra dễ dàng.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, như muốn nuốt chửng cậu.
Hạ Dương biết mình đang mắc kẹt trong một trò chơi nguy hiểm. Nhưng vấn đề là—
Cậu không chắc liệu mình có thực sự muốn thoát ra hay không.
ns 141.101.69.17da2