Chương 14: Nước đi đầu tiên
Hạ Dương biết rõ, một khi đã đặt chân vào trò chơi này, sẽ không có đường lui. Nhưng đó mới là điều làm cậu hứng thú.
Lục Hàn cũng biết rõ điều đó.
Hắn không vội, chỉ chậm rãi rút từ trong túi áo ra một phong bì màu đen, đưa cho Hạ Dương.
"Cậu sẽ thích thứ này."
Hạ Dương đón lấy, cảm giác bề mặt giấy thô ráp dưới đầu ngón tay. Cậu mở ra, mắt lướt nhanh qua những bức ảnh bên trong.
Cảnh đêm. Một tòa nhà cũ kỹ. Và... một người đàn ông bị trói chặt trong một căn phòng tối.
Hạ Dương nhíu mày. "Đây là ai?"
"Là một trong những con cá lớn mà tôi đang nhắm đến." Lục Hàn nhàn nhã dựa vào xe, ánh mắt sắc bén quan sát biểu cảm của Hạ Dương. "Hắn ta đã dính vào quá nhiều thứ bẩn thỉu, và bây giờ là lúc thích hợp để tóm lấy hắn."
Hạ Dương lật thêm vài tấm ảnh khác. Càng xem, cậu càng nhận ra sự phức tạp của vụ này. Không chỉ đơn giản là một người đàn ông bị trói. Hắn ta có vẻ là một nhân vật quan trọng trong một tổ chức nào đó—có thể là đường dây buôn lậu, có thể là một nhóm tội phạm có thế lực.
Cậu nheo mắt. "Anh muốn tôi làm gì?"
Lục Hàn cười, giọng nói trầm thấp như một lời dụ dỗ. "Cậu thông minh, nhanh nhạy, lại không thích ràng buộc bởi quy tắc. Tôi cần cậu tìm ra những bí mật mà hắn đang giấu."
Hạ Dương bật cười. "Anh vừa nói trò chơi này không có luật. Giờ lại bảo tôi đi điều tra cho anh?"
"Không phải cho tôi." Lục Hàn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào tâm trí cậu. "Là cho chính cậu."
Hạ Dương im lặng.
Cậu hiểu ý hắn.
Trò chơi này không chỉ là một vụ cá cược vô nghĩa. Nó còn là một cơ hội. Một cơ hội để tìm ra sự thật, để bước sâu hơn vào thế giới ngầm mà cậu vốn đã từng tò mò nhưng chưa từng thực sự chạm đến.
Cậu liếc nhìn Lục Hàn, môi khẽ nhếch lên. "Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý dễ dàng như vậy sao?"
Lục Hàn nhún vai. "Không. Nhưng tôi biết cậu sẽ không từ chối."
Bởi vì cậu thích những thử thách.
Bởi vì cậu không thể cưỡng lại sự kích thích của trò chơi này.
Hạ Dương thở ra một hơi, rồi nhét lại phong bì vào túi áo. "Được thôi. Tôi sẽ chơi. Nhưng tôi có một điều kiện."
Lục Hàn nhướng mày. "Nói đi."
"Đừng cố kiểm soát tôi. Nếu tôi phát hiện anh có ý định lợi dụng tôi một cách không minh bạch, trò chơi này sẽ kết thúc ngay lập tức."
Lục Hàn bật cười. "Thỏa thuận."
Bọn họ bắt tay nhau. Một cái bắt tay không đơn thuần là một sự hợp tác.
Mà là một khởi đầu cho một ván cược nguy hiểm.
—
Ba ngày sau.
Hạ Dương ngồi trong quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố, tay khuấy nhẹ cốc latte trước mặt. Cậu chờ đợi.
Không lâu sau, một người bước vào.
Người đàn ông tầm ngoài ba mươi, dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh nhưng mang vẻ mệt mỏi. Hắn đảo mắt tìm kiếm một lúc, rồi tiến về phía Hạ Dương.
Cậu ngước lên, nở một nụ cười lịch sự. "Anh Trần, lâu rồi không gặp."
Trần Dương, một tay môi giới thông tin có tiếng trong thế giới ngầm, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt đánh giá Hạ Dương.
"Cậu đổi nghề từ bao giờ vậy? Tự dưng đi tìm tôi để hỏi thăm một kẻ không có giá trị gì sao?"
Hạ Dương cười nhẹ, khuấy đều cà phê. "Anh biết rõ hắn không phải kẻ vô giá trị. Nếu không, anh đã không cẩn thận như vậy trước khi bước vào quán này."
Trần Dương nhếch mép, nhưng không phủ nhận.
Hạ Dương nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi. "Tôi cần thông tin về hắn. Và tôi biết anh có thứ tôi cần."
Trần Dương im lặng một lúc, rồi bật cười. "Thằng nhóc này... Cậu vẫn đáng sợ như ngày nào."
Hạ Dương chỉ mỉm cười, chờ đợi.
Cuối cùng, Trần Dương lấy ra một chiếc USB nhỏ, đặt lên bàn. "Tôi không biết cậu đang chơi trò gì, nhưng tôi khuyên cậu, đừng dính quá sâu."
Hạ Dương cầm lấy chiếc USB, xoay xoay trong tay. "Lời khuyên này tôi sẽ suy nghĩ."
Trần Dương không nói thêm, chỉ đứng dậy, rời đi.
Hạ Dương nhìn theo hắn một lúc, rồi cất USB vào túi áo.
Cậu biết rõ—
Đây mới chỉ là nước đi đầu tiên.
ns18.227.13.136da2