Chương 9: Hố Đen Tử Thần
Việt cảm giác cơ thể mình rơi tự do trong không trung, gió rít bên tai như hàng ngàn tiếng thét hòa quyện lại. Bóng tối nuốt chửng họ, như thể cả ba vừa rơi vào một vực sâu vô tận.
Lan hét lên thất thanh, nhưng tiếng hét của cô nhanh chóng bị hút vào khoảng không vô định. Duy quơ quào tay, cố gắng bám vào bất cứ thứ gì nhưng chỉ có bóng tối lạnh lẽo bủa vây.
Bỗng nhiên, BÙM!
Họ tiếp đất.
Không phải là mặt đất cứng mà là một lớp cát đen mịn, lún sâu đến đầu gối. Không khí xung quanh ngập tràn mùi hôi thối của xác chết phân hủy.
Việt ho sặc sụa, lồm cồm bò dậy. Cậu quét mắt nhìn quanh, ánh đèn pin yếu ớt chiếu ra một khung cảnh kinh hoàng.
Xung quanh họ là hàng chục bộ xương người, nằm rải rác khắp nơi, có bộ còn nguyên vẹn, có bộ đã gãy vụn. Một số bộ xương vẫn khoác trên mình những bộ quần áo rách nát, cho thấy họ từng là con người.
Lan run rẩy, bịt chặt miệng để ngăn không hét lên. Duy thì cắn chặt răng, hai tay siết chặt đến trắng bệch.
Đây… là đâu? - Lan run rẩy hỏi.
Việt lia đèn pin về phía trước. Một bức tường đá lớn hiện ra trước mắt họ. Trên bức tường ấy có vô số dấu tay đẫm máu, những dòng chữ kỳ lạ được khắc chằng chịt bằng móng tay:
"Hắn không cho ai rời khỏi đây."
"Hắn theo dõi mọi thứ."
"Nếu ngươi đọc được dòng chữ này, hãy cầu nguyện."
Duy nuốt khan, đưa mắt nhìn lên cao. Không có lối ra. Họ như đang bị nhốt trong một cái giếng khổng lồ, bốn bề là vách đá trơn nhẵn, không có bất kỳ điểm bám nào.
Bỗng nhiên, một giọng nói thì thầm vang lên.
"Các ngươi… sẽ ở lại đây mãi mãi…"
Lan bật khóc nức nở. Việt rọi đèn pin loạn xạ, nhưng không có ai xung quanh.
BỐP!
Một bàn tay lạnh buốt chộp lấy cổ chân Duy, kéo mạnh xuống cát.
AAAA!!! - Duy hét lên, cố gắng giật chân lại nhưng lực kéo mạnh khủng khiếp.
Việt và Lan lao tới, kéo Duy ra khỏi lớp cát. Một cánh tay xương xẩu từ từ trồi lên, những ngón tay dài ngoằng bấu chặt vào mắt cá chân cậu ta.
Những bộ xương đang sống dậy.
Từ trong bóng tối, những bộ hài cốt bắt đầu cử động. Những cái sọ trơ trọi quay ngoắt về phía họ, những hốc mắt đen ngòm như đang dõi theo con mồi.
Lạch cạch.
Một bộ xương gần đó chầm chậm đứng dậy, cái đầu nghiêng sang một bên, hàm răng khẽ lập cập như đang cố nói gì đó.
Rồi tất cả chúng đồng loạt lao đến.
CHẠY! - Việt hét lên.
Ba người hoảng loạn bỏ chạy giữa bãi xương người. Những bộ hài cốt đuổi theo sát nút, những bàn tay gầy gò vươn ra với ý định kéo họ xuống lòng đất.
Duy vấp ngã. Một bộ xương chộp lấy cậu ta, những ngón tay ghì chặt lấy cổ.
KHÔNGGGG! - Lan hét lên, giơ một khúc xương dưới đất lên, đập mạnh vào hộp sọ của bộ xương kia.
RẮC!
Cái đầu vỡ tan, bộ xương đổ sụp xuống cát. Nhưng những bộ khác vẫn đang lao đến.
Việt quét đèn pin một lượt và phát hiện một khe hở nhỏ trên vách đá phía xa.
MAU CHẠY ĐẾN ĐÓ! - Cậu hét lên.
Cả ba vừa chạy vừa cố tránh những cánh tay xương xẩu chộp lấy mình. Họ lao thẳng vào khe hở, vừa kịp lúc một cánh tay khổng lồ trồi lên từ cát, vồ lấy không khí.
Cả ba ngã nhào vào bên trong. Họ bò dậy, thở dốc.
Khe hở ấy dẫn vào một đường hầm tối tăm, dài hun hút.
Duy rên rỉ:
Cái quái gì vừa xảy ra vậy…
Việt nhìn lại phía sau, chỉ thấy hàng chục cái đầu lâu đang dõi theo họ từ bên ngoài khe đá.
Lan nắm chặt tay Việt, giọng run rẩy:
Chúng ta đi tiếp thôi…
Cả ba siết chặt tay nhau, tiếp tục bước sâu vào đường hầm, không biết điều gì đang chờ đợi phía trước…
(Chương tiếp theo: Bí mật dưới lòng đất. Liệu đây có phải lối thoát, hay là cái bẫy chết chóc? Đón chờ chương 10!)
ns18.219.151.245da2