Chương 8: Kẻ Đuổi Theo Trong Bóng Tối
Việt kéo tay Lan và Duy chạy như điên qua khu rừng, bỏ lại căn nhà hoang và những cái xác treo lơ lửng sau lưng. Tiếng thở hổn hển hòa vào tiếng gió rít, lá cây sột soạt dưới chân, nhưng điều khiến họ kinh hãi nhất chính là tiếng bước chân phía sau.
Cộc… cộc… cộc…
Hắn đang đuổi theo.
Không ai dám quay đầu lại. Lan nức nở, mắt nhòa lệ, chân vấp vào rễ cây suýt ngã. Việt vội đỡ cô dậy, nhưng ngay lúc đó, Duy hét lên:
Rẽ trái! Mau lên!
Cả ba lao qua một lối mòn nhỏ. Nhưng vừa bước qua, họ chợt nhận ra…
Mình vừa chạy vào ngõ cụt.
Phía trước họ là một vực sâu hun hút.
Lan ôm lấy ngực, cố gắng điều hòa nhịp thở. Việt và Duy quay lại, ánh đèn pin run rẩy chiếu về phía con đường họ vừa chạy qua.
Không có ai.
Không có gì ngoài màn đêm đen đặc, lặng im như một nấm mồ khổng lồ.
Duy lùi lại một bước, giọng khẽ run:
Chúng ta có nên… quay lại không?
Lạch cạch.
Một viên đá nhỏ lăn xuống từ vách đá phía trên.
Việt lập tức ngẩng đầu lên. Và cậu thấy HẮN.
Hắn đứng trên mép vách đá, chỉ cách họ vài mét. Bóng đen cao lớn, không rõ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống. Hai cánh tay dài quá khổ buông thõng, ngón tay gầy gò run run như đang chực chờ chụp lấy họ.
Lan lùi lại, miệng mấp máy không nói nên lời.
Cộc… cộc…
Hắn bắt đầu bước xuống, chầm chậm nhưng đầy chắc chắn.
Việt nắm chặt tay Lan, quay sang Duy thì thấy cậu ta đang siết chặt con dao nhỏ trong túi.
Chạy! - Việt hét lên.
Nhưng còn có thể chạy đi đâu?
Duy nghiến răng, ném mạnh con dao về phía hắn. Lưỡi dao lao đi trong không trung, nhưng ngay trước khi nó có thể chạm vào hắn…
Dao dừng lại giữa không trung.
Như thể có một bàn tay vô hình giữ chặt nó lại.
Hắn ngẩng đầu lên, và lần đầu tiên, họ thấy rõ đôi mắt hắn.
Đó không phải mắt người.
Hai hốc mắt trống rỗng đen sì, bên trong chứa đầy những hình ảnh mờ ảo: những gương mặt chết chóc, những cánh tay vươn ra cầu cứu, những cái miệng há hốc không thể hét lên.
Một nạn nhân cũ của hắn? Hay là những linh hồn bị hắn giam giữ?
Lan hét lên, kéo Việt và Duy lùi lại thêm vài bước. Nhưng dưới chân họ bây giờ là vực sâu, không còn đường lui.
Hắn tiến thêm một bước.
Bóng đen nuốt chửng ánh sáng, tỏa ra một luồng hơi lạnh chết chóc. Cảm giác như không khí quanh họ đang bị rút cạn.
Duy hoảng loạn tìm một cành cây nhặt được dưới đất, giơ lên phòng vệ. Nhưng vừa vung lên, cành cây đã gãy vụn như thể có một lực vô hình nghiền nát nó.
Việt nheo mắt, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Cậu cắn răng, nhìn quanh, rồi bất ngờ hét lớn:
Nếu muốn bắt bọn tôi, vậy nói đi! Hắn là ai?!
Hắn dừng lại.
Cả khu rừng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Hắn đứng đó, không cử động. Gió ngừng thổi. Không gian như đông cứng lại.
Lan nín thở, bấu chặt lấy cánh tay Duy. Việt đứng đối diện với hắn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Rồi, một tiếng thì thầm vọng ra từ bóng tối:
"Kẻ trừng phạt."
Ngay lập tức, đất dưới chân họ rung chuyển.
ẦM!
Việt, Duy và Lan ngã nhào xuống. Mặt đất dưới chân họ đang sụp xuống!
Hắn biến mất.
Nhưng thay vào đó, một cái miệng khổng lồ mở ra dưới chân họ—một cái hố đen sâu không đáy, đầy những bàn tay xương xẩu vươn lên từ bóng tối.
Không còn đường lui.
Họ chỉ có một lựa chọn: NHẢY.
(Chương tiếp theo: Họ sẽ rơi xuống đâu? Kẻ trừng phạt thực sự là ai? Đón chờ chương 9!)
ns18.221.240.145da2