Cuộc sống nếu gặp phải bất trắc, thì chắc chắc sau đó cũng sẽ nối tiếp những chuỗi ngày xui xẻo..9Please respect copyright.PENANATDwyguQNKn
Ngày hôm sau, tôi mang một đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đến phòng nghiên cứu, tôi phát hiện, tất cả các thí nghiệm mà tôi cố gắng làm bấy lâu nay đã đồng loạt thất bại, bị giáo sư phê bình một hồi, nói tôi không chịu cố gắng, muốn tôi về phải chú tâm nhiều hơn, đừng chỉ mãi nghỉ đến việc đi làm thêm kiếm tiền.
Trong lòng tôi đầy chua xót nhưng không thể nói được lời nào, chỉ có thể giải thích với giáo sư:
“Loại vi khuẩn này yêu cầu môi trường phải vô khuẩn, có vẻ rất khó nuôi.”
Giáo sư nổi giận, giọng nói nâng tông làm chấn động cả phòng:
“Em không chịu đọc tư liệu! Không tìm hiểu trước !”
Tôi đương nhiên đã từng tìm hiểu qua, vấn đề là tư liệu về nó quá ít, hơn nữa toàn bộ tư liệu toàn tiếng Nhật, tôi lại không rành mấy.
“Xem không hiểu thì phải đi hỏi các tiền bối, hoặc là tìm tôi !” Giáo sư giận rời khỏi phòng nghiên cứu.
Trong gian phòng trống, ngoại trừ bầu không khí lạnh tanh, không còn điều gì khác. Tôi ngây người nhìn khoảng không trong phòng.
Hơn nửa năm, tôi không phân biệt ngày hay đêm, ngày nghỉ hay ngày thường tôi vẫn đến phòng nghiên cứu, cẩn thận đọc rồi ghi chép. Nhưng mà, ngoại trừ Net ra, không ai nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, không ai khẳng định những cố gắng của tôi.
Tôi phút chốc bỗng nhiên rất muốn được trông thấy anh, nghĩ tới thời điểm chuyện này xảy ra, tôi sẽ dùng tay áo của anh để lau nước mắt, miệng thì mắng:
“Giáo sư thì có gì là giỏi? Lớn tuổi rồi sắp phải về nhà ôm cháu, về hưu được rồi… "
Tôi khóc, nước mắt giàn dụa trên gương mặt, nhưng anh lại cười.
Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh: “đàn anh, anh có thể đồng cảm với em một chút được không, muốn cười cũng phải lựa lúc không có em chứ.."
Anh vỗ vỗ bả vai tôi, an ủi:
“Anh không cười em, em làm anh nhớ đến anh trước đây, Anh cũng từng tức giận rồi nói như em.”
“Thật không?” Sao tôi không thấy anh nóng giận gì cả vậy? Anh mới đến đây được hai năm, nhưng từng lời nói và cử chỉ của anh hoàn toàn phù hợp với người ở đây..
Anh lại cười, đến mức khiến tôi cảm thấy ngại ngùng: “Nhóc con ngốc!”
Tôi nhìn anh cười vui vẻ, lúc này anh cực kì đẹp trai. Tôi không nói cho anh biết thật ra tôi chọn đến đây là vì muốn đào hôn!
Cười xong, anh nói cho tôi biết:
“Anh đã học được một điều khi ở đây.”
“Điều gì?” Tôi nháy mắt tò mò.
“Khom lưng!” Anh nói tiếp: “Khom lưng không có nghĩa là cung kính, nhận lỗi không có nghĩa là chịu khuất phục… Có thù hay oán cũng phải để ở trong lòng, không cần phải bày ra trên mặt!
Nhớ đến anh, miệng tôi không nhịn được mà mỉm cười, nước mắt thì lại như thác không kiềm chế được mà tuôn ra.
Tôi ngồi xổm trên nền, gục lên đầu gối, trong căn phòng trống chỉ còn lại tiếng khóc nức nở…
Khóc đến mức thân xác rã rời, tôi vịn vào cạnh bàn đứng lên, phút chốc hơi chao đảo, thì đột nhiên có một bàn tay đỡ lấy tôi từ phía sau. Một giây tiếp theo, một chai nước mát lạnh được đặt vào lòng bàn tay tôi.
“Khóc như thế sẽ tổn hại đến sức khỏe, em nên uống một ít nước đi.” Net nhẹ nhàng nói.
Tôi rất muốn lau nước mắt trên mặt, nhưng không kịp nữa, vì thế tôi đành xấu hổ xoa xoa khóe mắt ẩm ướt, nói:
“Thí nghiệm em làm lại thất bại rồi, bị mắng nên khóc một chút thôi.."
“Anh biết...”
Tôi cố gắng cong nhẹ khoé miệng, nở một nụ cười: “Cám ơn!”
Lúc này điều tôi cần không phải là một chai nước mát lạnh mà là một thanh chocolate ngọt ngào..
***
Buổi tối, tôi mang theo một tâm trạng suy sụp đi làm thêm.
Chín giờ tối, tôi ngẩn người nhìn ra, có một vị khách bản địa ghé vào cửa hàng, ăn mặc chỉnh tề tầm khoảng 35 tuổi.
“Xin chào quý khách!” Tôi lễ phép chào hỏi.
Với hình ảnh nghiêm trang trước mặt tôi không nghĩ tới việc khách người đó lại khiến tôi phải há hốc mồm đầy kinh ngạc, anh ta hiên ngang đưa quyển sách nhạy cảm tới và nhờ tôi tính tiền.
Rồi đột nhiên anh ta nhìn tôi cười, nụ cười không mấy tốt lành..
Buổi tối vắng lặng không người, đối mặt với một gã điên, tôi có chút sợ hãi. Nhất thời lo sợ, tôi không tự chủ được mà lấy di động ra gọi cho Net.
Điện thoại đổ chuông khá lâu, anh mới nhận cuộc gọi, nhưng giọng điệu không mấy hào hứng từ điện thoại truyền đến:
“Có việc gì sao?"
Mũi tôi cay nồng, vô cùng hối hận vì đã gọi cho anh.
“Thật sự xin lỗi!” Tôi cố gắng kiềm chế tiếng hít thở không đều của mình:
“Em , em gọi nhầm số!”
Người đàn ông kia thấy tôi không thèm để ý đến hắn, liền cầm quyển sách lắc lư trước mặt tôi, miệng hắn ta lẩm bẩm một câu tiếng bản địa, tôi hiểu lơ mơ:
“Tôi thích.. Từng này tiền có đi không?”
Tôi vừa định nói tạm biệt anh rồi tắt điện thoại, nhưng điện thoại bên kia đã dập máy trước.
Tại một nơi xa lạ, không có ai để tôi có thể dựa dẫm. Tôi khẽ cắn môi, giật lấy quyển sách trên tay tên biến thái, hung hăng đập vào đầu hắn:
“Cút đi, đồ lưu manh. Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hắn vẫn không đi, ôm đầu chạy khắp nơi trong cửa hàng, đem hàng hóa vứt vươn vãi khắp nơi…
Hắn làm loạn một lát, tôi đang có ý định gọi điện thoại cho cảnh sát, thì bỗng nhiên một tiếng mở cửa thật mạnh vang lên, một bóng đen to lớn mang theo một luồng sát khí chạy sộc vào.
Tôi ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhìn rõ người đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt chính là anh.
“Đàn anh, hắn…”
Không đợi tôi nói hết, Net liền kéo cổ áo người đàn ông biến thái kia lôi ra ngoài. Tôi đuổi theo sau, thì nhìn thấy người kia đang ôm bộ hạ, đau đớn nằm trên mặt đất lăn lộn, rên rỉ nhận lỗi, cầu xin tha thứ.
Quen biết anh lâu như vậy, tính cách của anh luôn luôn nhã nhặn, lịch sự. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một mặt nóng giận của anh như lúc này, con ngươi sắc bén, sắc mặt hung tợn, tôi sợ đến mức không dám đến gần anh.
Anh thấy tôi bước ra cửa, anh liền chỉnh trang lại quần áo một chút, đi tới, cầm khăn giấy đưa cho tôi…
“Không cần!” Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống:
“Sao anh lại đến đây?”
"......" Anh xoay mặt nhìn về nơi khác, ánh trăng chiếu sáng sự chịu đựng cùng áp lực của anh.
“Quên đi, coi như em chưa hỏi gì!”
Tôi trở về cửa hàng, nhìn ra phía cửa, tôi thấy anh tức giận xoay người, hung hăng nện thêm một đá vào tên biến thái. Sau đó, kéo gã đó vào trong xe, lái xe đi mất.
Sau đó tôi nghe nói, anh đã đưa gã biến thái đó đến và giao cho đồn cảnh sát.
Tôi thu dọn những món hàng bị rơi vươn vãi đầy trên sàn, trong lòng tôi lúc này còn lộn xộn hơn cả mớ hàng hóa đó.
Kể từ ngày ấy, trừ khi giáo sư tìm, thì tôi tuyệt đối không đến phòng nghiên cứu, không có tiết học thì tôi sẽ đến thư viện.
Tôi xin ông chủ cửa hàng để tôi làm hai ca, từ sáu giờ đến chín giờ sáng và từ chín giờ tối đến mười hai giờ đêm.
Cứ như vậy, mỗi buổi sáng sớm tôi rời khỏi phòng, vào đêm thật muộn mới về đến nhà. Phòng của tôi, đã lâu lắm rồi không còn mùi vị của thức ăn.
Sau khi tan làm ca một, tôi đến trường và ngồi nghỉ ngơi ở một góc khuất quen thuộc, uống ly sữa nóng. Trưa thì ăn cơm ở căn tin hoặc là một chút thức ăn nhanh gần hết date của cửa hàng.
Dù vậy, mặc dù anh cũng cố ý lảng tránh tôi, hai người chúng tôi vẫn thường chạm mặt nhau. Đôi khi là ở căn tin, đôi khi ở con đường nhỏ trước cửa khu trọ..
Chúng tôi... thường xuyên không hẹn mà gặp.
Tôi vẫn mỉm cười chào hỏi anh:
“Đàn anh, trùng hợp quá nhỉ.."
Anh dừng bước chân lại, nở nụ cười xã giao :
“Em bận nhiều việc lắm sao? Gần đây lúc nào cũng gần sáng mới thấy em về phòng.”
Mỗi ngày trở về phòng, đều trông thấy đèn phòng của anh đã tắt, tôi luôn nghĩ là anh sẽ không biết tôi về khi nào.
Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến tôi, lòng tôi đột nhiên ấm lại:
“Vâng, em rất bận, chờ khi nào em có thời gian rảnh, em sẽ mời anh ăn cơm.”
“Đượccccc…” Âm cuối của anh kéo thật dài.
Tôi nghĩ tôi và anh chắc đang có cùng một suy nghĩ, cả hai đều không biết được thời gian rảnh đó khi nào mới có.
Không có nhiều thời gian để trò chuyện, tôi và anh chỉ gặp nhau trong thoáng chốc…
Dùng tay giữ chặt trái tim gần như tê liệt ấy, tôi tự nói với chính mình, Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, thời gian rồi sẽ xoa dịu tất cả.
Dĩ nhiên, cũng có những lúc tôi nhớ anh, muốn gặp anh đến phát điên, đến cả lí trí cũng không thể kiềm chế được.
Và mỗi lần tôi không khống chế được bản thân, thì tôi sẽ đi đến phòng thí nghiệm để tìm anh.
Anh mặc một chiếc áo blose trắng, đứng cạnh vách tường nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh xem rất chăm chú, so với việc học còn chăm chú hơn.
“Đàn anh .” Tôi bước vào phòng, đặt món ăn rôi vừa làm lên bàn:
“Em làm món này ở cửa hàng tiện lợi, anh nếm thử đi!”
Anh tắt chiếc điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Cám ơn!”
Anh đứng bất động, không tiến đến gần tôi dù chỉ một bước. Thời khắc đó, tôi biết dù tôi có nói gì cũng chỉ là dư thừa, nên chỉ lễ phép cúi người chào anh, rồi lui ra ngoài.
Sự nhung nhớ của tôi đều bị sự lạnh lùng của anh nghiền nát.
Tôi rời khỏi, bước đi từng bước không ngừng!
Tôi những tưởng rằng sau khi chia tay, anh và tôi vẫn có thể làm bạn...
Nhưng chỉ khi...
Nếu trái tim không bị rạn nứt,
Nếu không nhìn thấy trong mắt đối phương vẫn còn le lói một thứ tình cảm mà đang cố gắng che giấu, không nói thành lời,
Nếu không cảm nhận được đối phương đang có môt lí do khó nói…
Cho nên, tôi và Net căn bản không có khả năng trở thành bạn.
Trốn tránh không phải gặp nhau là phương pháp tốt nhất.
ns216.73.217.1da2