Sau ngày đó, cơ hội gặp mặt giữa tôi và anh càng ngày càng ít. Ban đầu, có ít nhât 3-4 lần chúng tôi vô tình gặp nhau một lần.
Rồi tiếp đó là nửa tháng gặp nhau một lần.
Hiện tại thì đã hơn một tháng chúng tôi chưa gặp mặt nhau. Tôi từng nghĩ, không có anh, một ngày trôi qua sẽ rất khó khăn, nhưng trên thực tế chỉ là ngày lại qua ngày, con đường về nhà trở nên dài hơn, chán nản hơn...
Học kì mới lại bắt đầu, nhiều sinh viên cũ ra trường, và nhiều sinh viên mới lại đến.
Tầng trên, ngay phòng Net vừa có một người bạn nam vừa chuyển đến, cậu ấy có gương mặt ưa nhìn, vẻ đẹp dịu dàng hiếm có, khi nói chuyện luôn tạo cho người đối diện một cảm giác rất thoải mái.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là vào cuối tuần. Khi tôi vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, đúng lúc gặp cậu ấy đang đứng trước của thang máy. Quần bò phối với áo thun trắng gọn gàng. Vừa nhìn thấy tôi cậu ấy liền nở nụ cười:
"Hello.."
Tôi thử hỏi cậu ấy:
“Cậu là người ...?”
Cậu ấy nở nụ cười ngọt ngào:
“Xin chào, tớ tên Philip, mới đến ngày hôm qua.”
“Tớ tên James, ở phòng 112, còn cậu?”
“213.” Tầng trên của Net, tôi định nhắc nhở cậu bạn mới, nên chú ý tên sắc lang dưới lầu, nhưng vì không muốn gây hiểu lầm nên đành nhịn lại.
Khi biết phòng trọ của Philip không kết nối được internet, mỗi ngày cậu ấy phải ở phòng tự học lên mạng, thì tôi liền ghi tài khoản và mật khẩu của Net đưa cho Philip dùng.
Tôi và Philip khá hợp tính nhau, chỉ trong một thời gian ngắn cả hai đã trở nên thân thiết. Philip là một chàng trai rất đặc biệt, có lúc cậu ấy rất thông minh, nhưng có lúc rất mơ màng, bình thường rất thích nói cười, nhưng mỗi buổi tối cậu ấy thường ngẩn người, ngồi nhìn chiếc laptop..
Vào một ngày mưa, đúng lúc vào ngày nghỉ, tôi liền hẹn Philip đi ngắm hoa.
Philip nhìn về nơi xa, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên gương mặt trắng nõn của cậu bạn.
Tôi lẳng lặng đứng yên, bất chợt nhớ đến kỷ niệm của tôi vào năm trước, lúc ấy Net cũng nắm tay tôi chạy qua đây.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi Philip.
Philip ngẩn ngơ nhìn :
“Nhớ đến một người, không biết anh ấy sống có tốt không.”
Tôi cũng vừa thất tình, cho nên tôi cảm nhận được ánh mắt bất lực và đau đớn của Philip lúc này rất quen thuộc. Tôi tin rằng, nhất định người đàn ông đó có làm cho Philip đau cũng không ít..
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hít thở thật sâu để cảm nhận được bầu không khí ẩm ướt và mát lạnh, tôi không biết là tôi đang nói với chính mình hay là nói với Philip:
“Mọi chuyện sẽ tốt thôi, tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ.”
Philip cười, lau khô nước mắt.
Tôi choàng vai Philip, chạy qua chiếc cầu: “Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo quanh nơi này.."
Đứng ở một nơi quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, cảm giác nao lòng...
“Cậu sao thế?” Philip không hiểu tại sao tôi đột nhiên ngẩng người..
“Tôi đang nhớ đến một người, không biết hiện nay anh ấy sống có tốt không?..- Haizzz! Thật sự rất muốn biết hiện nay anh ấy đang sống như thế nào, tiếc là, cách nhau quá xa.”
“Xa lắm à? Nửa vòng trái đất kk..?"
“Cách một vách tường…”
Philip chớp mắt vài cái, ánh mắt ngỡ ngàng.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn, tôi mời.” - Bỏ qua tình huống đầy ngượng ngập đó tôi chuyển hướng câu chuyện..
Trong nhà hàng, tôi không quan tâm đến các loại thức ăn trước mắt.. Tôi cứ gắp, gắp đầy vào chén, không ngừng ăn..Nếu Philip không kéo tôi ra khỏi nhà hàng, chắc tôi không chỉ đơn giản chỉ là ở nhà vệ sinh nôn cả một buổi tối đâu.
Đêm đó, Philip đứng cạnh cửa phòng, nhìn gương mặt đang tái lại của tôi, xót xa nói:
“Tội gì cậu phải tra tấn mình như thế? Cậu làm vậy, người đàn ông đó cũng đâu có thấy.”
Tôi nhìn Philip ra sức xua tay, đặt ngón trỏ lên môi:
“Cậu nhỏ tiếng chút! nhỏ tiếng một chút!”
“Tại sao?”
Tôi chỉ vào bức tường đối diện:
“Cách âm không tốt.”
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến máy tính bật nhạc với âm lượng maxxx.
Ca khúc quen thuộc được mở rất lớn, còn tôi thì ngồi nôn chết đi sống lại, tôi muốn nôn ra cả trái tim đang bị tổn thương của mình.
Tôi nằm trên giường suốt mấy ngày, ôm tư liệu đọc, còn trên giường tôi chất đầy những lọ thuốc. Học ngành này là tốt, bệnh có nặng đến mức nào cũng không cần đến bệnh viện, có thể tự mình giải quyết.
Mỗi ngày Philip đều đến thăm tôi, trò chuyện với tôi. Mấy người cạnh phòng cũng lần lượt đến thăm tôi. Qua ngày sau, Nam cũng đến, còn khuyên tôi nên nghỉ thêm vài ngày, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, giọng điệu của Nam còn giống bác sĩ hơn cả tôi.
Tôi dựa vào tường, cười nói:
“Dạ dày tao không chịu nỗi là bởi vì ăn quá nhiều.”
Đến khi bao tử không còn hành hạ tôi nữa, tôi mới có sức rời khỏi giường, trên mặt phải phủ một lớp phấn mỏng để che đi gương mặt tái xanh, và tô nhẹ một chút son môi, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Đi qua khúc cua, tôi liền gặp vc anh chị chủ căn tin, chị mỉm cười nói:
“Hôm nay chị có làm bánh bao, buổi trưa sẽ có ở căn tin, chị sẽ cho mọi người nếm thử tay nghề của chị.”
Nhắc đến đồ ăn, dạ dày tôi lại quặn đau, nhưng không thể phụ lòng tốt của chị chủ, tôi miễn cưỡng gật đầu:
“Được rồi, buổi trưa em sẽ ghé.”
Hơn mười một giờ, chị chủ lấy mic nói lớn ở cửa căn tin:
“Bánh bao ngon nhất ngày hôm nay, ai tới trước thì có, đi trễ sẽ không còn phần. Địa điểm là căn tin của Viện .”
Sau lời thông báo thì có nhiều người đi tới tranh giành chỗ ngồi, rất náo nhiệt. Philip tới sớm nên được ngồi ở hàng ghế đầu, trông thấy tôi cậu ấy liền gọi..
Còn tôi thì sau khi nhìn qua rất nhiều lần, đến khi xác định rõ là không có Net, tôi mới mạnh dạn đi tới..
Tại đó, chục người ngồi vây quanh chiếc bàn, trên bàn ăn ngoài bánh bao thì còn còn có thêm vài món. Mọi người trông thấy thì vô cùng phấn khởi, trong số đó còn có cả Neon đang mặc quân phục. Tôi vừa định xoay người đi, thì Philip vẫy tay gọi tôi:
“James, lại đây.”
Biết không thể trốn, tồi đành bước đến, nhìn Neon gật đầu.
“Chào .” Neon mở lời chào hỏi tôi.
“Uhm, đã lâu không gặp.”
“Mấy hôm trước anh đi Nhật tập huấn.”
“À!”
Neon lấy chiếc bánh bao đưa cho tôi, tôi giơ tay nhận lấy, nhưng ánh mắt tôi dừng lại ở cửa, tay bắt đầu run.
Cánh cửa mở ra, có một người bước vào, sự huyên náo đột nhiên biến mất, thay vào đó là bầu không khí trở nên yên lặng, không một tiếng động.
Net nhìn tôi, sau đó lại nhìn Neon bên cạnh, gương mặt anh trước sau hoàn toàn không có biểu hiện gì, anh đi tới, ánh mắt anh xa lạ như không hề quen biết tôi. Tôi vốn định chào hỏi anh, nhưng khi thấy sự hờ hững này, thì câu chào hỏi liền bị tôi nuốt lại vào trong..
Anh cũng không chào hỏi tôi, và ngồi xuống ở một vị trí cách xa tôi.
Có vài cặp mắt tò mò nhìn về phía tôi và anh, ánh mắt cứ di chuyển tới lui ở hai chúng tôi, cuối cùng để phá bỏ sự ngượng ngập này tôi đứng lên:
“Tôi đi lấy trà cho mọi người uống.”
“Tôi đi với cậu.” Philip nói.
Tôi đi lấy chín cái ly, Philip đếm qua một lượt, và nói với tôi là thiếu mất một cái, rồi sau đó vội vàng đi lấy thêm nhưng tôi ngăn lại:
“Đủ rồi.”
Philip nghĩ rằng tôi không muốn uống nước, nên cũng không hỏi thêm.
Đem nước quay lại bàn, mọi người đều đưa tay lấy ly của mình, duy nhất chỉ có Net là không lấy.
Đúng lúc đó Philip đứng cạnh Net, Vì không biết nên Philip cầm một ly đưa cho anh, Net ngại khi từ chối định đứng dậy nhận, nhưng khi ly nước vừa đưa đến tay anh thì tôi trực tiếp giật đi ly nước đó và đưa cho người bên cạnh.
Không khí lúc này ngại bị sự khó xử bao trùm..
Tôi biết mình lỡ, cố gắng nở một nụ cười tự bào chữa:
“Đàn anh không uống đâu… Anh ấy không bao giờ dùng ly của căn tin.”
“À.” Philip như hiểu ra, ánh mắt dừng lại trên tay trái của tôi.
Tay trái tôi đang cầm một chai nước khoáng tinh khiết, bên ngoài còn đọng lại hơi nước do lạnh. Nhưng bị móp méo một chút ví sức bóp của tay.
“Đây, cho anh.” Tôi đặt chai nước khoáng lên bàn, trước mặt anh..
“Cám ơn!” - Anh nhép miệng nói.
Tôi nấu đồ ăn cho anh, giúp anh thay quần áo, giúp anh gội đầu, anh chưa bao giờ nói với tôi hai chữ đó. Nhưng hôm nay, chỉ một chai nước, tôi lại được nghe một câu cám ơn đầy khách sáo của anh.
Tôi cười đến mức lòng đau đớn:
“Không cần khách sáo!”
Cả buổi trưa hôm đó, Net dường như không ăn gì, anh cũng không uống nước.
Đến khi ánh mắt tôi vô tình chạm vào chai nước trên bàn, thì thấy nơi móp ban nãy đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Một cái chai đã bị bóp méo mó vẫn có thể khôi phục lại hình dạng ban đầu, vậy thì vì sao tôi và anh, không thể trở về khoảng thời gian tình cảm đẹp đẽ đó.
“Tuần này chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ, chúng ta tổ chức hoạt động gì đi.” Một người cất giọng đề nghị.
“Nghe nói Vịnh Barafundle, Pembrokeshir rất đẹp.." Neon nói.
“Hay là chúng ta đến Vách đá Seven Sisters đi, tham quan sau đó cắm trại tại đó.." Anh chủ căn tin đề nghị.
Anh chủ giỏi nhất trong việc kêu gọi mọi người, trộm vía tất cả đều đồng ý, cuối cùng quyết định kỳ nghỉ của tuần này đi núi Vách đá Seven Sisters dã ngoại, sau đó về sẽ suối nước nóng.
“Hai anh em các người thì sao? Có đi không?” Anh chủ nhìn tôi và Net.
Tôi chưa từng đi suối nước nóng, Net đã từng đề nghị tôi đi với anh một lần, nhưng tôi kiên quyết từ chối, bởi vì không khi ở suối nước nóng rất dễ nảy sinh cảm xúc không tốt..
Tôi không nói lời nào, tôi chờ Net trả lời trước.
“Tuần này em phải viết báo cáo, chắc là không có thời gian…”
Tôi liền nói: “Em thì không bận gì, em đi!”
Tuy nhiên khi tôi vừa dứt lời, Net liền bổ sung vế sau:
“..Nhưng em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian.” - ( Anh được lắm Net à 🤣)
Tôi khẽ cắn răng, người này học đâu cách nói chuyện lấp lửng thế nhỉ.
Ăn uống xong, mọi người nhanh chóng rời khỏi, Net liền đi mua kem cho mọi người ăn tráng miệng, ai cũng có phần, duy nhất chỉ mình tôi là không có.
Dạ dày tôi quặn đau, tôi với lấy ly nước trà nóng uống vào để nén cơn đau. Neon thấy tôi bị đối xử lạnh nhạt, không đành lòng, vì thế anh ta đẩy phần kem của mình đến trước mặt tôi:
“Anh không thích đồ ngọt, em ăn đi.”
“Em ấy bị đau dạ dày, không thể ăn kem lạnh được.” Net đanh giọng nói..
Vừa nghe lời này, dạ dày của tôi nóng như lửa đốt. Vài hôm trước, tôi đã cố gắng làm cho bản thân tin rằng Net nhất định không biết tôi bị bệnh, nếu anh biết, bất luận như thế nào cũng sẽ đến thăm tôi một lần, và sẽ mua một ít trái cây, hỏi thăm sức khỏe của tôi.
Dù sao, tôi và anh cũng là bạn bè.
Dù sao, tôi và anh cũng là hàng xóm.
“Cám ơn!” Tôi cười với Neon,không quan tâm tới lời nói của Net, sau đó cầm hũ kem lên, ăn từng miếng, từng miếng một.
Một dòng kem lạnh băng chảy xuống cổ họng, rồi xuống dạ dày, dạ dày tôi bắt đầu co rút, trán lấm tấm mồ hôi, tôi cố gắng nén cơn đau tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, tôi phát hiện Philip ngồi ngẩn người nhìn hũ kem đã bị tan hết một nửa, trên mi mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước.
"Philip, sao cậu không ăn?”
“Tớ ko thích đồ ngọt.” Philip nở nụ cười ngọt ngào.
“Vậy đừng lãng phí, để tôi ăn giúp cậu.” Tôi lại lấy hũ kem của Philip, cúi đầu ăn, mùi chocolate, rất ngon.
Tôi đang ăn thật chuyên tâm, thì đột nhiên Net đứng lên, anh thu dọn vài thứ trên bàn, cầm chai nước lên:
“Em phải về viết báo cáo, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”
Tôi ngẩng đầu, thấy chỗ anh ngồi là một hũ kem vị dâu, đó là vị mà tôi thích nhất, ngọt nhưng không ngán.
Bất ngờ, Net nhìn thấy ánh mắt của tôi, liền trực tiếp cầm hủ kem của anh lên, đi đến phía thùng rác, vứt thẳng vào trong thùng.
Đúng là phá gia..!!!
Cảm xúc khi đó của tôi y hệt như một món đồ bị vứt bỏ, một chút chua xót, một chút chạnh lòng ...
ns216.73.217.1da2