CHƯƠNG 4 - GIÁNG SINH
Vào một ngày mùa thu tháng Mười, bầu trời phủ một lớp sương mỏng lững lờ trôi, gió lướt nhẹ qua những hàng cây đang thay lá, để lại những đợt xào xạc vương vấn trong không khí. Mặt trời buổi sáng lười biếng nấp sau những áng mây xám nhạt, như chẳng nỡ đánh thức thị trấn còn ngái ngủ.
Ở một góc nhỏ của quán cà phê quen thuộc, Tiểu Mộc ngồi tựa lưng vào cửa kính, tay quấn lấy tách trà còn ấm.12Please respect copyright.PENANAFRoRcxvAQP
Bên ngoài cửa sổ, dòng người lặng lẽ trôi qua - còn trong tim cô là sự bối rối xen lẫn hồi hộp khi nghĩ đến lời đề nghị gặp mặt bất ngờ từ Lục Dương.12Please respect copyright.PENANADBk5USjPQD
Một phần trong cô muốn chạy đến thật nhanh… phần còn lại thì do dự, có lẽ bởi sâu thẳm trong tim, Tiểu Mộc sợ viễn cảnh phải chia xa sau khi gặp - cảm giác ấy giống như đã nắm chặt một sợi dây trong tay nhưng rồi lại phải buông tay để sợi dây tuột mất, viễn cảnh ấy khiến cô gái mười lăm tuổi có suy nghĩ '' nên gặp, hay không? Gặp để mãi nhớ nhung bóng hình ấy nhưng cũng không biết bao giờ mới được gặp lần thứ hai, không gặp sẽ mòn mỏi đợi chờ – mà chờ đợi thì đâu phải lúc nào cũng có kết quả. Liệu một lần gặp gỡ có thể đổi lấy cả mùa xuân không?"
Những suy nghĩ đó cứ len lỏi vào tâm trí của một cô gái mới lớn, lần đầu cảm nhận được tình yêu, lần đầu mong mỏi chờ đợi một người, cũng là lần đầu có cảm giác sợ tuột mất khỏi tay một điều trân quý.
'' Ting '' - Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cô mở máy định trả lời tin nhắn của Dương Dương như mọi ngày thì bỗng nhiên màn hình hiển thị :
- '' Xin chào ''
Cái tên lạ lẫm '' Hạo Niên '' xuất hiện trên màn hình - khựng lại một chút rồi cô cũng nhanh tay bấm vào trang cá nhân người này để xem thêm thông tin của người đó. Không mất quá nhiều thời gian cô đã nhận ra đó là một đàn anh học trên cô một lớp, bởi vẻ ngoài xinh xắn cùng điều kiện khá giả nên khi Tiểu Mộc vào cấp ba đã có không ít người để ý đến sự xuất hiện của cô, đặc biệt là các anh lớp trên. Vào ngày khai giảng đã có mấy người mang hoa xuống lớp để tặng cô nhưng mặc nhiên cô không bao giờ để tâm đến những chuyện đó. Lần này cũng vậy, theo phép lịch sự cô chỉ đáp lại cho xong.
- '' Chào ''
- '' Anh là Hạo Niên, người hôm đó đỡ em khi em trượt chân suýt ngã ở sân trường đó, nhớ không? ''
- '' Ồ, nhớ rồi. Cảm ơn vì hôm đó ''
- '' Không, chắc em cũng không nghĩ anh tìm em để muốn em cảm ơn chứ? ''
- '' Vậy có chuyện gì sao? ''.
- '' Không, chỉ là anh muốn hiểu về em hơn một chút ''
- '' Xin lỗi nhé, tôi có bạn trai rồi ''
- '' Ồ, anh thấy em luôn đi một mình ''.
- '' Tôi có cần giải thích với anh không? ''
- '' Xin lỗi, anh có hơi đột ngột ''
- '' Không có việc gì vậy tôi xin phép, cảm ơn vì hôm đó ''
Nói rồi cô không trả lời nữa mà chụp tin nhắn màn hình chuyển cho Lục Dương :
- '' Anh ơi ''
- '' Có chuyện đó thật sao, sao anh chưa nghe em kể em suýt ngã ở trường vậy?''
- '' Chuyện nhỏ thôi, em không sao nên em quên kể với anh ''
- '' Uhm, em đã chặn hắn chưa? ''
- '' Em chặn rồi ''.
- '' Làm tốt lắm, Mộc Mộc ''
Nói rồi Lục Dương gửi một bức hình cho Tiểu Mộc
- '' Anh đang đi đâu vậy? ''
- '' Mua quà cho bảo bối ''
Tiểu Mộc im lặng, ánh mắt có chút buồn thoáng qua
- '' Vậy là...mình thật sự sẽ gặp nhau vào đêm giáng sinh ư? ''.
- '' Đúng vậy, em chỉ cần ở đó, anh sẽ tới bên cạnh em, đừng lo lắng Tiểu Mộc. Mình sẽ tiếp tục gặp nhau vào mùa xuân, mùa hạ... bất cứ khi nào em muốn anh sẽ đều bước tới chỗ em ''
Tiểu Mộc hít vào một hơi thật dài, thở ra rồi trả lời :
- '' Vậy được, em đợi anh ''
Chẳng bao lâu, giáng sinh đã tới.
Chiều hôm đó, phố xá rộn ràng hơn thường lệ. Những chiếc xe chất đầy hộp quà màu đỏ xanh nối đuôi nhau trên con đường đông đúc, tiếng còi xe hòa cùng tiếng nhạc Giáng Sinh phát ra từ những cửa hàng bên đường. Khắp nơi là sắc đỏ, trắng và vàng – rực rỡ mà thân thuộc.
Người lớn hối hả xách túi quà, trẻ con chạy lon ton bên cạnh với chiếc mũ ông già Noel nghiêng ngả trên đầu. Trên các ban công, những cây thông nhỏ được treo đầy quả châu và dây đèn đang nhấp nháy liên hồi. Những mái hiên được giăng kín đèn vàng, cứ mỗi khi có gió thổi qua, ánh sáng lại rung lên như đang thở.
Trong lòng Tiểu Mộc cũng không yên tĩnh hơn thành phố ấy là bao. Cô đứng trước tiệm bánh quen, ánh mắt lướt qua từng khay cookie hình người tuyết, những chiếc bánh kem nhỏ có dòng chữ “Merry Christmas” được viết bằng kem tươi. Mùi quế, mùi socola, mùi táo nướng len lỏi vào từng nhịp thở. Nhưng sâu trong lồng ngực, là một mùi vị khác – của hồi hộp, của mong đợi.
Chỉ còn vài tiếng nữa thôi…khẽ lấy điện thoại từ trong túi, nhắn cho Lục Dương :
- '' Anh ổn chứ? Đi chơi đừng để quá chén nhé? ''
Hôm nay là giáng sinh nên Lục Dương có một cuộc hẹn với bạn học vào buổi chiều, trước khi đi anh đã đặt vé tàu lúc 9 giờ tối. Lúc này đã là 6 giờ nhưng những tin nhắn của Tiểu Mộc gửi đi vào buổi chiều anh vẫn chưa xem. Có chút bất an trong lòng, Tiểu Mộc lặng lẽ hoà vào dòng người tấp nập rồi bước từng bước về nhà, hôm nay gia đình cô cũng có một bữa tiệc, hầu hết toàn là đối tác và bạn bè làm ăn của ba mẹ vậy nên không khí trong nhà cũng rất náo nhiệt. Ngồi vào bàn ăn, mẹ cô hỏi :
- '' Tiểu Mộc, hôm nay con sao vậy? Giáng sinh mà không vui sao? ''
Tiểu Mộc vẫn cúi mặt, tay cầm dĩa gảy gảy vào đĩa thức ăn mẹ gặp cho trước mặt, thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu. Thấy vậy, mẹ cô cũng không nói gì nữa.
'' Ting '' - tiếng tin nhắn vang lên, có chút vội vàng - Tiểu Mộc lấy điện thoại ra mở lên rồi đọc
- '' Tiểu Mộc, hôm nay vui chứ? '' - Là Hạo Niên
Thất vọng, Tiểu Mộc không trả lời tin nhắn đó. Lần trước cô đã không chặn người này vì nghĩ anh ta khi nhận được lời từ chối của cô mà sẽ bỏ cuộc, hơn nữa chỉ là nói vài câu cũng không làm phiền cô nữa nên cô đã không chặn anh ta, thế mà lâu như vậy hôm nay lại tìm đến cô.
12Please respect copyright.PENANAHCltuxgu2z
12Please respect copyright.PENANA2rtu7P2ztg
12Please respect copyright.PENANA8Cbjfh1Sjz
12Please respect copyright.PENANAb6MYshUcsS
12Please respect copyright.PENANArCPxLPIUWB