Tiết cuối ngày, nắng nghiêng trên dãy hành lang dài, lọt qua ô cửa kính, loang loáng chiếu vào mặt bàn gỗ đã mòn vẹt theo năm tháng. Không gian trong lớp học dường như đặc lại bởi cái oi ẩm đầu mùa, tiếng giảng đều đều của cô giáo vang lên như bản nhạc ru buổi trưa.
Thẩm Trì chống tay lên bàn, nửa tỉnh nửa mơ. Mắt hắn chậm rãi khép lại, hàng mi dài khẽ rung. Cái mệt mỏi không báo trước ập đến sau một đêm thức khuya, hắn chẳng buồn chống đỡ, để cơ thể tự đổ về một phía.
Vai Du Niên.
Khoảnh khắc ấy rất ngắn. Một cái chạm không chủ đích, như thể chỉ là cơn gió lỡ lướt ngang qua mặt nước. Nhưng với Du Niên, đó không phải điều có thể bỏ qua.
Cậu khựng lại. Bút dừng trên trang giấy, nét mực đứt quãng. Không ngoảnh lại, không hỏi han.11Please respect copyright.PENANA55fMldGup5
Chừng ba giây sau, cậu khẽ gõ một cái lên mặt bàn. Rất nhẹ, như không muốn người khác chú ý.
Thẩm Trì choàng tỉnh. Hắn nhướn mày, quay sang — ánh mắt mơ màng vẫn còn đọng chút sương mù mệt mỏi.
Du Niên quay lại trang vở, không thèm nhìn hắn.
— Ngồi thẳng.
Cậu nói, không cao giọng. Chỉ là một mệnh lệnh trôi qua môi, nhạt như nước.11Please respect copyright.PENANATWh1YHZ87E
Hắn ngồi lại đàng hoàng, xoa xoa gáy, miệng cười cợt:
— Tựa chút thôi mà.
Du Niên không nhìn hắn. Chỉ tiếp tục viết. Mặt không biểu cảm, vai áo đã chỉnh lại phẳng phiu như chưa từng có ai tựa vào.
Không lời trách, không một câu dư thừa. Sự im lặng ấy, với Thẩm Trì, lại giống như một vết gạch rõ ràng giữa hai thế giới.
Khoảng cách giữa họ — chưa từng gần, nhưng khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên hắn cảm nhận nó rõ đến vậy.
Hắn không giận vì bị gạt ra. Nhưng cũng không cười nổi trước hành động đó.
Chỉ là một cảm giác trống rỗng rất nhỏ, lăn nhẹ trong lòng như một viên sỏi rơi xuống đáy ly.
Cả tiết học còn lại, Thẩm Trì không ngủ nữa. Hắn ngồi thẳng, mắt nhìn lên bảng nhưng đầu không đọng chữ nào. Tay xoay nhẹ cây bút, nhưng chẳng viết thêm dòng nào vào vở.
“Cậu ta nhạy cảm với tiếp xúc đến mức đó sao?”
“Hay chỉ là không muốn bị mình chạm vào?”
Ý nghĩ đó không có câu trả lời. Chỉ lặng lẽ trôi qua tâm trí, để lại một vệt dài của sự băn khoăn.
Hắn chạm vào má mình, nơi vừa chạm vào cậu. Cảm giác vẫn còn rõ. Không phải cảm xúc da thịt, mà là khoảng cách. Khoảng cách đó lớn đến nỗi, chỉ cần nghiêng đầu một chút, đã trở thành xâm phạm.
Hắn chống trán. Lòng không yên.11Please respect copyright.PENANA2yUkGJUetw
Tan học.
Thẩm Trì vẫn ngồi đó.
Du Niên ngồi thu dọn sách chậm rãi. Cậu không hấp tấp, không vội vàng, mọi động tác đều theo một thứ trật tự không ai chen vào được. Xong xuôi thì khẽ đẩy ghế, đứng dậy, bước đi. Không ngoảnh đầu. Không chờ ai. Cậu ấy luôn như vậy — đi một mình, về một mình, như thể sự tồn tại của người khác là điều dư thừa trong thế giới của cậu.
— Này.
Hắn gọi với, giọng thấp hơn thường lệ.
Du Niên quay đầu, ý chỉ bảo hắn muốn nói gì.
— Hồi nãy… ờm, tôi lỡ tựa cậu. Không cố ý đâu.
— Ừ, tôi biết. 11Please respect copyright.PENANASfGRs7hHsv
Vẫn là giọng đều đều ấy, lạnh đến mức không để lại gì cho hắn níu lại. Cậu quay người ra khỏi lớp.
Thẩm Trì nhìn theo bóng lưng cậu biến mất sau hành lang, hắn lại thấy một điều rất lặng.
Góc nghiêng Du Niên chìm trong thứ ánh sáng mờ
Cứ thế mà đi qua lòng người khác, để lại một quãng trống không tên.
ns216.73.216.224da2