Sáng nay, trường Nhất Trung vẫn như mọi ngày — lặng lẽ và đầy những âm thanh quen thuộc của tuổi trẻ: tiếng cười rộn rã, tiếng bước chân rộn ràng qua hành lang, tiếng giấy vở xào xạc. Nhưng đối với lớp 11A1, hôm nay mang một sắc thái khác, vì có một người mới chuyển đến — Du Niên.
Thẩm Trì nhìn Du Niên khi cậu bước vào lớp, ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại bóng dáng cậu ta hiện ra rõ nét như một bức tranh thủy mặc.
Du Niên không cao lắm, chỉ vừa đủ để không bị gọi là thấp. Cậu sở hữu một nét đẹp lạnh lùng, trong trẻo đến mức như thể không thuộc về thế giới này. Khuôn mặt cậu thanh tú, góc cạnh vừa đủ để làm nổi bật những đường nét sắc sảo, làn da trắng mịn không tì vết như một bức tượng bằng ngọc.
Đôi mắt đen sâu thẳm, lặng lẽ nhưng sắc lạnh, như hai viên đá quý được mài giũa tỉ mỉ. Đôi lông mày ngang không quá dày nhưng rõ nét, tạo cho Du Niên vẻ nghiêm nghị, khó gần. Miệng cậu mím nhẹ, không cười, cũng không cau mày, như một bức màn im lặng không thể xuyên phá.
Trang phục cậu đơn giản, áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần đồng phục thẳng thớm. Mọi thứ trên người Du Niên đều toát lên sự gọn gàng, tinh tế mà không hề phô trương. Cậu mang trong mình một sự thanh khiết, một thứ gì đó khiến người đối diện dù muốn hay không cũng phải cảm thấy kính nể.
Ở bên cạnh Du Niên, Thẩm Trì lại là một hình ảnh hoàn toàn khác biệt. Hắn cao ráo, dáng người thẳng tắp và thanh mảnh, nhưng toát ra một sự mạnh mẽ ngầm chứa bên trong. Đôi mắt Thẩm Trì hơi xếch lên ở đuôi, luôn mang một ánh nhìn sắc bén và tinh quái, làm người ta cảm thấy như bị soi mói, nhưng cũng không thể rời mắt.
Làn da của Thẩm Trì không trắng như Du Niên, mà hơi ngăm, ánh lên sự khỏe khoắn của những ngày tháng rong ruổi trên chiếc xe phân khối lớn. Mái tóc đen dày được cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn giữ một chút ngẫu hứng, khiến hắn trông vừa lịch lãm lại vừa phóng khoáng.
Phong thái của Thẩm Trì là sự hòa quyện giữa tự tin và thờ ơ. Khi hắn ngồi đó, vắt chân lên bàn, nụ cười mỉa mai luôn thường trực trên môi, người khác thấy như đang đứng trước một người không thể chạm tới, đồng thời cũng chẳng hề muốn lại gần.
Nhưng hôm nay, ánh mắt sắc bén đó lại bị thu hút bởi một điều mà hắn chưa từng ngờ đến– sự im lặng lạnh lùng của Du Niên, cái cách cậu ấy không quan tâm, không phản ứng trước ánh nhìn dò xét của Thẩm Trì hay bất cứ ai trong lớp, bỏ ngoài tai mọi tiếng xì xào.
– Đây là Du Niên, bạn mới chuyển từ khối chuyên của tỉnh về. Em ngồi chỗ trống cạnh Thẩm Trì chỗ cuối lớp cạnh cửa sổ nhé.
Toàn lớp nhao nhao.
Thẩm Trì huýt sáo, ngả người trên ghế, đôi mắt cong cong như cười mà giọng lại nhàn nhạt khi Du Niên bước tới:
– Xin chào bạn cùng bàn, làm quen nhé?
Du Niên liếc qua. Mắt cậu đen nhánh, sâu thẳm, không cảm xúc. Không nói lời nào, cậu ngồi xuống cạnh Thẩm Trì, mở sách.
Một giây.14Please respect copyright.PENANADY3bj83P3t
Hai giây.14Please respect copyright.PENANAZke5xWbCtk
Ba giây.
Thẩm Trì bị ngó lơ
Hắn nhướng mày, gác tay lên bàn, ghé sát tai Du Niên, giọng như gió thoảng:
– Không chào hỏi chút à? Mình là bạn cùng bàn đấy, ít nhất cũng nên biết tên nhau chứ cậu bạn.
Du Niên không quay đầu, chỉ rút bút ra gạch nhẹ vài dòng vào sách, nói đúng ba chữ:
– Không cần thiết.
Thẩm Trì sững một chút.
...Ha.14Please respect copyright.PENANAaIWbip3nWj
Khoảnh khắc ấy, trong tâm trí Thẩm Trì bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác lạ lùng. Không phải sự bực tức, cũng không phải sự chán nản, mà là một sự tò mò không thể giải thích. Hắn cảm thấy như bị cuốn vào một mê cung mà chỉ mình hắn mới nhận ra, nơi ấy chứa đựng một sự im lặng đầy mê hoặc