“…..”
Không gian lần nữa im bặt.
Không còn tiếng bước chân lại gần nữa.
Tuy nhiên, Adren biết, thứ gì đó đã dừng lại, ngay trước cây cột đá nơi anh ẩn nấp.
Mồ hôi lạnh túa ra, bộ quần áo trở nên dính nhớp, càng khó chịu hơn.
Bầu không khí căng thẳng, cứng ngắc chẳng thua gì đống đá lót gạch dưới chân.
“Phụt— hahahahaha, Thanh, nhóc có thấy cậu ta run rẩy không? Ahahaha, nhát chết đi được!”
“Ừm.”
Giọng cười sang sảng lẫn với âm thanh trẻ con non nớt mà lạnh băng.
Vô cùng quen thuộc.
Adren sững người, anh muốn thử ló đầu ra xác nhận suy nghĩ nhưng hơi do dự.
Cho đến khi, anh cảm thấy eo mình bị thứ gì đó siết chặt.
Cúi đầu xuống, một sợi dây lam nhạt hơi phát sáng đang quấn chặt ở đó.
‘Khoan—”
Vụt—
Sợi dây co lại, trực tiếp lôi anh ra từ sau cột đá.
“Ách! Này, từ từ đã!”
Anh theo quán tính ngã phịch xuống sàn, cảm giác va chạm cứng rắn không khỏi khiến anh nhăn mặt.
“Ah… đau lắm đấy biết không?!”
“Hahahaha, ai bảo cậu núp ở chỗ đó? Hẹp như vậy, tôi chả muốn chui vào kéo cậu ra đâu!”
Celida ôm bụng cười ngặt nghẽo, cô vốn chỉ định hù doạ chút xíu, không ngờ tên kia lại phản ứng dữ dội thế.
Lâu rồi cô mới thấy lại bộ dạng chật vật của đồng đội cũ, không nhịn được cười vui vẻ một hồi.
“Hừ, im đi. Sao cô lại ở đây? Còn tên nhóc này nữa?”
Adren từ từ đứng dậy, phủi sạch đống bụi trên người, anh ngước mắt nhìn hai kẻ vốn nên nằm lăn lốc ở nhà.
Sau khi trở thành người giám hộ của Hàn Thanh, Celida đã quậy tung văn phòng trưởng ban hậu cần để được điều chuyển sang bộ phận khác.
Anh nhớ, cánh cửa gỗ mà tên trưởng phòng vô dụng kia luôn khoe mẽ đã bị cô đốt cháy, ngay cả cái bàn mới thay cũng nát thành từng mảnh.
Chẳng trách Celida được, cô đã muốn tìm một lí do hợp lí để cút khỏi cái phòng giam PPS lẫn ban quản lí thối nát kia lâu rồi.
Nhân cơ hội này, cô còn quăng ra vô số vụ lùm xùm của tên trưởng phòng trẻ tuổi, để dẹp yên chuyện này, hắn phải chuyển cô đến bộ phận hỗ trợ khẩn cấp.
Nhân viên trụ sở thường gọi vui nơi đó là ‘vợ hiền’ của đội cận chiến.
Họ giữ nhiệm vụ liên lạc với đội cận chiến, tổng hợp báo cáo, thậm chí sẵn sàng xông vào cổng để hỗ trợ.
Celida như cá gặp nước, cô nhanh chóng làm quen vị trí mới, thậm chí còn giành được suất hỗ trợ cho đội cận chiến 6 của Adren.
Nhưng hôm nay là ngày nghỉ phép, cô đáng lẽ nên ở nhà ăn bánh coi phim với tên nhóc kia chứ?
“À, Thanh đang đọc sách thì lại bảo mèo của nhóc ấy bị thương, sau đó thì chúng tôi đến đây.”
“…Mèo?”
“Chả biết nữa, tôi chỉ đi theo thôi. Chậc, lúc nhóc mở ra cổng không gian làm chị hết cả hồn đấy.”
Cô quay sang nhìn Hàn Thanh vẫn ngây ngốc ngồi lơ lửng trên không khí.
Xung quanh cậu, vô số dòng năng lượng xoay chuyển không ngừng.
‘Mình đã cố phớt lờ, nhưng…’
Suốt cả quá trình, Celida đều im lặng, cô muốn đứa nhóc này tự mở miệng giải thích.
Ít nhất, điều đó chứng tỏ cậu đã phần nào tin tưởng cô.
Nhưng, cậu vẫn im lặng chỉ ngước nhìn hai người cũng đang nhìn mình.
“Ha, biết ngay là do nhóc mà. Nói đi, sao tới đây được?”
Ở chung càng lâu, Adren càng hiểu rõ, tên nhóc này là một con cáo ngu ngốc chính hiệu. Nếu không trực tiếp hỏi ra thì nó sẽ chỉ nằm đó im re, nhìn mình chằm chằm.
“Ừm thì, mở cửa rồi đi qua thôi, với lại tôi biết mùi của anh mà.”
Câu trả lời dài và chi tiết hơn tưởng tượng.
Cơ mà, nghe xong anh vẫn chả hiểu sao nhóc đó đến được đây.
Đối với Hàn Thanh, cậu đã giải thích chi tiết nhất rồi.
Quay lại vài chục phút trước, cậu vẫn còn nằm dài trên thảm lông.
Dòng chữ trên bảng trạng thái lại thay đổi.
[Không muốn đi cứu con mèo đó à? Quả nhiên, với cậu, tôi vẫn là quan trọng nhất!]
“Cút.”
[Thanh Thanh thật phũ phàng, buồn quá đi~]
Cậu chỉ đang do dự thôi,
Nếu là Celida bị thương, có thể cậu sẽ không chút do dự mà đi đến đó, nhưng mà Adren thì…
‘Nên đi không nhỉ?’
Dù gì cũng chẳng cần thiết lắm mà.
Cậu cụp mắt, lại do dự một hồi.
[Aaaa, mèo lông vàng thật đáng thương nha.]
“…”
Được rồi, cậu không đi vì Adren gặp nguy mà vì thứ này quá phiền.
Thái độ thì vui vẻ khi cậu chỉ nằm im mà hành động thì cứ như đang thúc giục cậu đứng dậy.
Nghĩ đến việc phải đến đó, một nơi ngập mùi rác thải, không khí ô nhiễm, xung quanh thì toán mấy thứ chẳng ăn được.
‘Mệt quá đi.’
Mở cửa phòng sách, Hàn Thanh thấy Celida đang đứng trước tủ lạnh lục lọi gì đó.
Hàn Thanh quyết định sẽ dẫn cô theo, dù gì thì, Celida dư sức để tự lo cho bản thân, cô còn có thể chăm sóc ngược lại cho cậu.
Hoàn hảo,
Thông báo với Celida đơn giản, cậu phớt lờ gương mặt nghi hoặc của cô, tập trung năng lượng thành lưỡi dao nhỏ trên đầu ngón tay.
Ngoài mùi của Adren ra, bảng trạng thái giả mạo cũng giúp cậu xác định toạ độ chính xác.
Cậu dứt khoát rạch một đường giữa không trung.
Khe hở dần mở rộng, hình thành một cánh cổng đen kịt.
Hàn Thanh tạo lại sợi dây năng lượng, đưa cho Celida buộc chặt, trước giờ chỉ tự đi nên cậu không chắc cô ấy sẽ an toàn.
Cả hai cứ thế nhảy vào cái lỗ đen ngòm kia rồi đến được đại sảnh này.
Cậu ngồi im, nghe Celida dùng giọng điệu ghét bỏ kể lại vắn tắt toàn bộ quá trình cho người nào đó.
“…Thật hả?”
“Để tôi đấm cậu phát là tin ngay thôi.”
Celida đưa tay lên giả vờ động tác vung nắm đấm.
Adren vội vàng lùi lại, anh chỉ hỏi vậy thôi, vốn dĩ thứ sức mạnh vô lí của tên nhóc kia anh từng được chứng kiến rồi.
“Mà, đây là đâu? Sao có mỗi cậu thế? Không phải nhiệm vụ hỗ trợ theo nhóm à.”
Celida hạ tay xuống, cô nhìn quanh đại sảnh khổng lồ mà nãy giờ bỏ qua.
‘Quao, nhìn như hiện trường cúng tế của mấy tổ chức tà giáo vậy.’
Cô cảm thán, dù biết ở ngoại giới có vô số nền văn minh và phong tục khác biệt nhưng mỗi lần chứng kiến, cô đều bất ngờ.
Cô giật mình khi vô tình quét mắt đến pho tượng trên đỉnh cầu thang.
Ban nãy, bọn họ từ trên đó đi thẳng xuống, lúc đó cô chỉ mãi điều chỉnh sau cú sốc không gian và toan tính hù doạ tên nhát gan kia.
Cánh cổng họ vừa dùng đang từ từ khép lại, nó nằm ở giữa cầu thang nên cô chả để ý phía sau có gì.
Giờ nhìn lại, cô cảm thấy da gà cả người nổi lên từng mảng.
Bản năng chiến đấu lâu ngày cho cô biết, bức tượng kia không phải thứ tốt đẹp gì.
“Chuyện dài lắm, vừa đi vừa nói.”
Cô tỉnh táo lại, đi theo sau Adren, cô cũng muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
‘Ai mà biết nó có đột nhiên đứng dậy rồi lao xuống đây không? Haha.’
Trong lòng cười nhạt nhưng Celida vẫn đưa tay siết chặt cuộn roi thép bên hông.
Ngoài phép thuật và nắm đấm, cô còn tinh thông dùng roi, nhờ vậy cô đã sống sót suốt năm năm liền ngoài ‘Khu hoang dã’.
Hàn Thanh cũng nhìn thấy bức tượng thần to lớn kia, cậu tóm gọn cảm xúc trong lòng.
‘Xấu thật.’
So với hình dạng trong trí nhớ thì, bức tượng này giống như bôi bác hơn là tôn thờ.
Cậu cảm thấy có sợi dây nào đó quấn lên tay mình.
[Thanh Thanh, xấu như vậy cậu nhìn làm gì?]
[Nhìn tôi đi, có khi còn đẹp hơn đó nha!]
Hàn Thanh ném cho nó gương mặt vô cảm, cậu điều khiển luồng năng lượng bám theo hai người kia.
Cậu không muốn biết giữa một tảng đá với một cái bảng thì cái nào đẹp hơn.
“Này, nhóc mở lại cánh cổng kia được không?”
“?”
Hàn Thanh quay đầu, cậu thấy Adren có chút mong chờ nhìn mình.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, anh từ từ nói lại.
“Cánh cổng vừa rồi ấy? Cái mà cả hai dùng để đến đâ—”
“Không được đâu.”
Cậu hiểu ý con mèo này rồi.
“Hết dùng được rồi.”
Cậu thấy biểu tình chết lặng trên mặt Adren, anh quay đầu, bước đi dứt khoát, như người vừa hi vọng rồi tan vỡ vừa rồi là ai khác.
‘Chắc chắn, sau lần này, mình chắc chắn sẽ đi tìm mục sư…!’
Anh cứ đinh ninh rằng có thể trở về bằng cách tương tự nhưng câu trả lời hờ hững kia lại vả thẳng vào mặt anh.
Có lẽ, khả năng không gian của nhóc đó có giới hạn sử dụng hoặc điều kiện gì đó, hoặc có giới hạn số lượng người?
Adren tìm ra cả đống lí do để tự an ủi bản thân.
Hàn Thanh từ từ bám theo sau, cậu chỉ nói sự thật, với thân thể hiện tại, cậu không đủ năng lượng duy trì cho nó đủ ổn định để người khác đi qua.
Thêm nữa, ràng buộc của thế giới này đang đè ép lên cậu.
‘Khó chịu ghê.’
Hoặc phá nát lõi thế giới, hoặc đồng hoá nó, nếu không sức mạnh của cậu chỉ phát huy được chút xíu.
Celida luôn để ý cuộc trò chuyện giữa hai người, cô nhẹ nhàng thở ra.
Kỹ năng không gian trên lục địa không hiếm, nhưng trực tiếp mở ra cổng thông với ngoại giới thì…
Chưa từng có tiền lệ.
Hai thế giới không cùng tầng với nhau, sự xuất hiện của ‘cánh cổng’ là do va chạm giữa các thế giới, nói đúng ra, nó là lỗ hổng ở nơi hai thế giới va vào nhau.
Con người không thể chống lại áp lực từ tầng vũ trụ, chỉ cần tiếp xúc trong khoảnh khắc, cả cơ thể sẽ nổ tung toé hệt pháo hoa.
Nên là, có hạn chế cho khả năng này mới hợp lý, không thì rất khó để bịa ra lí do vì sao đi vào từ cổng Core – R – B mà lại ra từ từ cửa căn hộ của Adren.
Cả ba đi tới gần cầu thang, chợt Adren dừng lại, anh đưa tay rút con dao găm chuyên dụng quen thuộc.
Anh nhận được nó từ đội trưởng James, ông nói đây là hàng tốt nhất trong kho hiện tại.
Con dao bị ném phăng đi, lao vút vào giữa những bậc thang.
Rầm— ầm— ầm
‘Ha, tốt thật nhỉ?’
Phần dưới cầu thang sụp đổ để lộ ra lối đi giấu kín phía sau.
“Quao, trực giác của cậu vẫn nhạy phết nha.”
Celida nhìn một loạt hành động của anh, hồi đó tên này luôn là người phản ứng nhanh nhất mà.
Adren không nói gì, anh ngửi thấy mùi cỏ và gỗ giờ đây càng rõ ràng hơn.
Ầm— ầm.
Âm thanh va chạm lại vang lên.
Nhưng nó phát ra ở phía ngược lại.
Tiếng đập liên tục vào đá vang lên từ cánh cửa đá đóng chặt.
“Này! Adren Valorhart, mau mở cửa! Tôi biết cậu ở trong đó!”
Giọng nói gần như gào thét, anh nhận ra đó là tên lúc trước đã chê mình là ‘kẻ nhát gan’.
Giọng hắn cứ như sắp rách ra tới nơi vậy.
‘Chắc phải tuyệt vọng lắm ha.’
Adren vừa nghĩ vừa bước vào lối đi trước mắt.
Celida cũng mặc kệ động tĩnh kia, ngoài ‘Khu hoang dã’ cô đã học được rất nhiều điều.
Mỗi người phải có trách nhiệm cho lựa chọn của chính mình.
Dù nó có là cái chết đi nữa.
Cô cũng vậy, không ai biết liệu mở cánh cửa kia ra, mối nguy hiểm nào sẽ xuất hiện.
Celida chẳng thể đặt cược mạng sống của mình, nhóc Thanh và Adren vào một quyết định nhất thời.
‘Mà, cậu ta cũng chẳng chết thật.’
Người dân ở Celeron luôn có một ‘bản sao’ dự phòng của chính mình.
Khi chết đi, họ sẽ ‘hồi sinh’ trong ‘bản sao’ và tiếp tục cuộc sống như thường.
Dù tuổi thọ của ‘bản sao’ chỉ duy trì được vài năm và chi phí đổ vào đó cũng là con số cao ngất ngưỡng.
Nhưng, là đặc vụ của trụ sở Liên minh, ai cũng luôn có sẵn một ‘bản sao’ dự phòng.
Nghe rất tuyệt đúng không? Nhưng điều kiện đi kèm là họ phải bán mạng cho Liên minh nếu muốn sống tiếp, trở thành con chó săn trung thành nhất.
Tên kia vẫn đập cửa không ngừng, hắn càng lúc càng vội vàng, dường như cổ hắn đã cảm nhận được cái lạnh từ lưỡi hái tử thần.
Cả ba tiếp tục bước đi, bỏ lại lời cầu xin, à, giờ đã thành lời chửi rủa sau lưng.
Chỉ mất vài phút, Adren có thể thấy ánh sáng loáng thoáng phía cuối lối đi.
“Hừm, đây chắc là lối thoát hiểm của đám tín đồ tà giáo kia nhỉ.”
Anh nghe thấy Celida lại giở cái giọng hớn hở kia ra.
‘Cô ta tính làm trò điên rồ gì vậy?’
Đã có kinh nghiệm vô số lần, anh cảm thấy mình phải tránh xa phần tử nguy hiểm này ngay lập tức.
Thoát khỏi lối đi tối tăm, ánh sáng chói loá từ mặt trời trên cao khiến anh hơi cay mắt.
Thế giới này bị xâm lược bởi sinh vật biến dị khiến hệ sinh thái vốn có phát triển bùng nổ.
Nhìn từ ngoài vào chẳng khác gì một khu rừng nguyên sinh xanh thăm thẳm, thứ mà ở Celeron gần như không thể thấy được.
Giờ thì, anh nhanh chóng lên kế hoạch tiếp theo.
Phải quay lại cánh cổng ban đầu.
Mỗi lần mở ra, cổng tồn tại khoảng hai đến ba ngày, chỉ mới gần một ngày trôi qua, vẫn dư thời gian để thoát ra.
“Chưa được.”
“…Hả?”
Adren hoang mang quay sang nhìn tên nhóc lười biếng ngồi chống cằm.
Hàn Thanh vẫn lơ lửng trên không, dưới đất toàn mùi hôi thối khiến cậu có chút ghét bỏ.
[Khó chịu nhỉ? Thanh Thanh có muốn đi về không?]
[Nhưng mà, nếu đi bây giờ, cậu sẽ hối hận đó nha!]
Cậu nhìn dòng chữ khiêu khích kia, suy nghĩ một chút.
‘Hối hận sao?’
Trực giác cũng nói cho cậu điều tương tự.
“Có gì đó, ở đây, tôi phải tìm nó.”
Cậu nghiêm túc truyền đạt mong muốn cho hai người kia.
“Tìm gì chứ? Nhóc hình như còn chẳng biết nó là cái—”
“Được thôi! Đi nào, đi nào. Tôi cũng lâu rồi không tới mấy chỗ như này.”
“Ê! Thật hả?! Cô cứ chiều nó vậy thì làm—”
“Ồn ào ghê, chẳng phải cậu cũng có nhiệm vụ còn gì? Làm luôn đi, không thì tháng tiếp theo cậu sẽ bị đá ra ‘Khu hoang dã’ đó.”
“Nhưng mà…”
Bảng thành tích quý này của Adren chẳng được mấy chữ, lão James từng nói, tiếp tục như vậy, bên trên cũng không giữ nổi cậu ở trụ sở.
Nhớ lại tháng ngày vật vã ở ‘Khu hoang dã’, đoạn thời gian mà ngủ chỉ vài tiếng, luôn căng thẳng, ăn tạm chống đói.
Anh rùng mình, đành cắn răng đi theo Celida đang tung tăng phía trước.
Hàn Thanh vốn chỉ thông báo cho hai người, cậu không định kéo theo cả hai ở lại.
Dù sao thì, cậu chỉ lượn quanh vài vòng thôi là sẽ quay về,
Tìm không thấy? San phẳng hết mọi thứ là được.
Cậu vẫn đủ sức dọn dẹp lại nơi này.
Dòng chữ trên bảng trạng thái thay đổi, lần này còn thêm hiệu ứng hoa nở quê mùa.
[Ngoan quá đi, thật nghe lời~]
Cậu trực tiếp ném qua ánh mắt ghét bỏ.
Sinh vật thì tiến hoá, thứ này sao càng lúc càng thoái hoá vậy?
Đúng là vật so vật chỉ muốn vứt bỏ.
ns216.73.216.35da2