Chương 3: Hương Trà Và Những Ngày Nhẹ Nhàng
Sáng sớm, khi ánh nắng vẫn còn lười biếng vương trên những ngọn cỏ, Thiên Lam đã tỉnh giấc. Cô không còn cần chuông báo thức, cũng chẳng có lịch trình gấp gáp nào đang chờ đợi. Nhịp sống nơi đây nhẹ nhàng như chính làn gió mơn man qua ô cửa sổ, mang theo hương thơm của cỏ cây và chút hơi ẩm dịu mát còn đọng lại sau cơn mưa đêm qua.
Cô quấn tấm khăn len mỏng, mở cửa bước ra hiên. Trời hãy còn sớm, màn sương nhè nhẹ bao phủ cánh đồng, biến khung cảnh trước mắt thành một bức tranh huyền ảo. Những bông hoa dại đẫm sương lấp lánh như những viên pha lê nhỏ bé, phản chiếu ánh sáng đầu ngày.
Thiên Lam hít một hơi thật sâu, lặng lẽ cảm nhận sự yên tĩnh đang bao trùm lấy cô. Đây chính là những gì cô luôn mong muốn – một cuộc sống không vội vã, không xô bồ, chỉ có thiên nhiên và những phút giây lắng đọng.
Cô quay trở vào trong nhà, nhóm lửa trong bếp củi nhỏ, đặt ấm nước lên bếp. Trong lúc đợi nước sôi, cô đi đến chiếc kệ gỗ góc bếp, nhẹ nhàng lấy xuống một hộp trà. Đây là loại trà hoa cúc mà cô mua từ phiên chợ nhỏ hôm trước, những cánh hoa khô vàng óng, tỏa ra một mùi thơm ngọt dịu.
Khi nước sôi, cô cẩn thận thả một nhúm hoa vào tách, từng cánh hoa dần dần bung nở trong làn nước nóng, tạo nên một sắc vàng trong veo như ánh nắng sớm. Cô đặt tách trà lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, ngồi xuống và lặng lẽ thưởng thức hương thơm dịu dàng đang lan tỏa.
Bên ngoài, những cánh chim bắt đầu rời tổ, cất lên những tiếng hót líu lo trong vòm cây. Gió thổi qua cánh đồng, làm những cành hoa đung đưa nhè nhẹ, như đang nhảy múa trong vũ điệu của riêng chúng.
Nhấp một ngụm trà, hơi ấm lan tỏa trong cổ họng, mang theo vị thanh nhẹ của hoa cúc. Đã bao lâu rồi cô mới có thời gian để tận hưởng một buổi sáng đơn giản như thế này? Không vội vã, không lo toan, chỉ ngồi đây, để thời gian trôi chậm lại bên tách trà ấm.
Sau bữa sáng đơn giản với lát bánh mì nướng và ít mứt dâu cô tự làm hôm trước, Thiên Lam quyết định dành cả ngày hôm nay để chăm sóc khu vườn.
Cô đội chiếc nón vải rộng vành, xỏ đôi găng tay làm vườn rồi bước ra khoảng sân nhỏ sau nhà. Những luống rau cô gieo hôm trước đã bắt đầu nhú lên những mầm non bé xíu, xanh mướt dưới ánh mặt trời. Cô ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng vốc đất, cảm nhận hơi ẩm mềm mịn của đất dưới đầu ngón tay.
Từng nhát cuốc chậm rãi, từng hạt giống được vùi xuống đất như những hi vọng nhỏ bé mà cô gửi gắm vào cuộc sống mới này.
Bên hàng rào gỗ, những cây hoa hồng dại mọc um tùm, cành lá vươn dài, đong đưa trong gió. Một vài bông hoa đã nở, cánh hồng phơn phớt, tỏa ra hương thơm ngọt ngào mà tinh tế.
Thiên Lam đứng dậy, vươn vai hít một hơi thật sâu. Cô đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi nhìn quanh khu vườn nhỏ của mình với một nụ cười nhẹ. Mọi thứ đang dần thay đổi – không chỉ khu vườn, mà cả chính cô.
Buổi chiều, khi ánh nắng đã dịu đi, cô mang một cuốn sách ra hiên nhà, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ và bắt đầu đọc. Những trang sách mở ra một thế giới khác, nhưng không hề vội vã. Cô lật từng trang, lắng nghe tiếng gió thổi qua kẽ lá, cảm nhận từng khoảnh khắc nhẹ nhàng trôi qua.
Bất chợt, một cơn gió lớn ùa tới, những cánh hoa oải hương tím nhạt bay lượn trong không trung rồi đáp xuống chân cô. Cô cúi xuống, nhặt lấy một cánh hoa, kẹp vào giữa trang sách như một dấu ấn của buổi chiều an yên này.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm cả bầu trời thành một màu cam ấm áp. Xa xa, những cánh chim đang bay về tổ, bóng chúng in dài trên cánh đồng hoa bất tận.
Thiên Lam khép sách lại, ngước mắt nhìn trời.
Một ngày nữa trôi qua – nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng đầy ý nghĩa.
(Chương 3 - Hết)
19Please respect copyright.PENANALDUStzjlGK