Chương 18: Bóng Người Trong Bóng Tối
Khi cánh cửa căn phòng ký ức bật mở, một bóng người lặng lẽ đứng giữa màn sương lạnh giá, gương mặt ẩn sau chiếc mũ trùm sâu hun hút như hố đen không đáy. Cả ba người sững sờ, mồ hôi lạnh túa ra như vừa bước khỏi một cơn ác mộng không hồi kết.
Bóng người chậm rãi tiến lên, tiếng giày nện xuống nền gỗ mục nghe như từng nhịp tim bị siết chặt. Hắn không nói, chỉ giơ cao một vật — một bức ảnh cũ, mờ nhoè nhưng vẫn nhìn rõ ba gương mặt: Việt, Duy và Lan. Cả ba trong bức ảnh đều đang đứng trước căn nhà gỗ — chính là nơi họ đang đối mặt lúc này.
Sao lại có ảnh này? Chúng ta chưa từng... - Lan lắp bắp.
Người lạ kia nghiêng đầu, chậm rãi vén mũ trùm. Dưới lớp vải tối om ấy là một khuôn mặt gầy gò, ánh mắt trắng dã vô hồn, như thể đã chết từ lâu. Việt nín thở, mọi giác quan gào thét cảnh báo.
Đây... là người đã mất tích 10 năm trước! - Duy nhận ra.
Không đợi thêm, bóng người cất tiếng, giọng nói méo mó vọng lại từ tận đáy địa ngục:
Người bị đánh dấu... sẽ thay thế ta... Đã đến lúc rồi.
Đột nhiên, hắn lùi lại, biến mất sau cánh cửa mở hé. Dưới sàn, một cuốn sổ tay cũ kỹ rơi lại, bìa sổ loang lổ vết máu đã khô cứng. Việt run tay mở ra, trang đầu chỉ có một dòng chữ: "Muốn sống, phải hiểu quy luật của khu rừng này."
Bên trong cuốn sổ là những bản đồ chi tiết, những dòng ghi chú rời rạc: "Thời gian lặp lại", "Nạn nhân kế tiếp", "Vòng tròn chết chóc"... Và cuối cùng, một trang bị xé mất, chỉ còn dòng chữ nửa vời: "Người kế nhiệm... sẽ được chọn vào đêm trăng máu."
Đêm ấy, ba người không ngủ. Họ ngồi quanh ngọn đèn dầu leo lét, mắt không rời những trang nhật ký ghê rợn. Câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời giải: Ai là kẻ đứng sau tất cả? Và tại sao bức ảnh kia lại ghi lại khoảnh khắc họ chưa từng nhớ từng xảy ra?
Khi bình minh vừa hé sáng, tiếng chuông từ khu rừng vang lên — không ai biết ai đã treo chuông giữa rừng, cũng chẳng ai dám lại gần. Một manh mối mới lại mở ra, và trò chơi tử thần vẫn chưa dừng lại.
ns160.79.110.14da2