"K...í....ttttttttl..."""15Please respect copyright.PENANAXEvt0EmRWu
Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một tiếng động chói tai. May mắn thay là tôi đã thắt dây an toàn từ sớm, nếu không chắc tôi đã bị đập đầu vào kính xe phía trước mà văng ra ngoài rồi quá..
Tôi quay đầu nhìn Net, tay anh va mạnh phải vô lăng, anh đau cắn răng nhưng ko hề hé miệng kêu lên một tiếng. Tôi vừa tức giận vừa nói:
“Anh lái xe kiểu gì thế? Bộ muốn nhập viện thêm lần nữa hả.."
Net không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt đen sâu ấy là bóng dáng nhỏ bé của tôi, mái tóc vẫn còn lấm tấm vài giọt nước mưa đọng lại, chiếc cằm nhỏ, đôi môi mọng nước cùng ánh mắt long lanh ..
Tầm mắt anh bất chợt từ gương mặt tôi dời xuống, dừng lại một lúc, không hề biến đổi
Tôi cúi đầu, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng mỏng đang dán dính chặt vào người, chiếc áo dường như trong suốt, lộ rõ đường nét trên cơ thể tôi..
Rắc rối lớn nhất là, hôm nay tôi ko mặc thêm áo ba lỗ phía trong, nên từ góc nhìn của anh lúc này, hoàn toàn có thể thấy rõ hai nụ hoa hồng nhỏ đang rộ lên vì lạnh ẩn sau lớp áo ướt mỏng manh kia…
Anh cúi đầu xuống, tiến gần đến tai tôi, thở nhẹ:
"Áo ướt bịn vào da như thế này giống như tấm ngực trần không hề che đậy, kích thích dục vọng từ đáy lòng.."
Tôi giật mình, nhanh chóng hiểu được ý anh, lo sợ kéo chiếc áo khoác che lại phần thân thể của mình, khép chặt hai chân, quay thân mình qua hướng cửa xe.
Tôi không thể tìm được loại ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự vô sỉ của anh.
“Tức giận à?” Anh thấy sắc mặt hờn dỗi của tôi, liền chuyển từ giọng điệu lả lơi sang giọng nói đầy nghiêm túc:
“Được rồi, anh không đùa nữa. Em có thể hứa với anh một chuyện được không?”
“Hứa cái gì?” Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, tôi nghĩ anh sẽ nói: “Lần sau cấm tuyệt đối đi với ai mà không nói trước với anh.."
Nhưng không anh nói:
"Sau này đi đâu nhớ mang theo dù và sau khi trở về nhớ tắm rửa, đừng để bị cảm lạnh......"Đang được đà cảm động thì bỗng dưng anh tiếp lời - "Và hạn chế mang áo sáng màu khi trời mưa, đối với đàn ông như này rất là quyến rũ đấy.."
Thật là...Tôi hai mắt trợn ngược lên nhìn anh, vô lực không biết dùng từ nào để mắng nữa.Đối với anh tôi kiểu bị cạn ngôn từ mất rồi.
Tôi quay sang, bàn tay đang nắm chặt chiếc áo không ngừng run lên, thân thể thì co rúm lại, đầu dựa vào cửa xe.
Lúc này, Net vẫn đang chăm chú nhìn tôi, nhìn không chớp mắt.
Trong không gian nhỏ hẹp, ấm áp của chiếc xe, tôi cảm nhận được anh đang dùng ánh mắt nhìn xuyên thấu qua trang phục trên người tôi, từ từ mà xâm nhập.
Tôi không biết những người khác khi gặp phải tình huống như thế này, có xấu hổ hay giận dữ đến mức cho anh một cái bạt tai trước khi xuống xe, rồi nói từ nay về sau không thèm qua lại với anh nữa.
Nhưng với tôi… tôi chỉ có một chút sợ hãi, run rẩy, không biết nên xử trí như thế nào. Vì trong cơ thể tôi dường như đang le lói một ngọn lửa nhỏ, chậm rãi sưởi ấm cơ thể, rồi lan rộng khắp cơ thể tôi, như muốn thiêu đốt toàn bộ con người tôi..
Loại cảm giác này tôi chưa bao giờ có, nó cực kì thoải mái nha, mỗi một ngóc ngách đều cảm nhận được sự kích thích sâu sắc .
Điệp khúc một lần nữa vang lên đúng trọn tâm. Tay anh bỗng nhiên di chuyển sang tôi, giữ chặt chiếc áo đang khoác trên người tôi. Tôi quá sợ hãi, rất muốn phản kháng hất tay anh ra, nhưng… Anh chỉ cẩn thận chỉnh lại quần áo của tôi, kéo áo khoác che lên vai tôi .
Cuối cùng, anh xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt của tôi, nở một nụ cười. Đó là một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, không phải là nụ cười xấu xa.
Tôi bối rối, toàn bộ thân thể và tinh thần tôi đều bị rối loạn.
***
Bên ngoài mưa to, Tôi và Net che cùng một chiếc áo mưa, chậm rãi tiến đến cửa thang máy. Vừa đặt chân vào thang máy thì tôi liền trở nên nghiêm trang, lui về sau và cố ý đứng xa Net ra một chút.
“Sao cậu về muộn vậy?” Tôi điều chỉnh lại cảm xúc đang hỗn loạn trong tôi, chủ động chào hỏi Nam
“Uhm, tao ở thư viện viết báo cáo" .Tôi nhìn thoáng qua quần áo trên người , rồi chuyển mắt nhìn sang Net đang đứng bên cạnh:
“Hai người về cùng nhau sao.."
Ơ hai người, hai chữ này, Nam đặc biệt phát âm rất rõ.
“Tớ đi hát karaoke cùng vài người bạn, vừa mới về.”
“Ồ!!”
Thang máy chậm rãi đi tới lầu ba, tôi bước ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua…
Đúng lúc, tôi nhìn thấy Net và Nam đang dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nhau, tôi đực ra đó nhìn mãi cho đến khi cửa thang máy khép hẳn lại. Chỉ là ánh mắt của họ giao nhau trong vài giây ngắn ngủi thôi mà tại sao lại như sát muối vào trái tim tôi vậy, lại còn cảm giác trống trải vô cùng..
Cả buổi tối, tôi ngâm mình trong bồn tắm, dòng nước ấm như đang quấn lấy thân thể tôi, xoa dịu sự rung động đang len lõi khắp các ngóc ngách nơi trái tim mình.
Cả buổi tổi, từ phòng cạnh bên cứ vang vẳng điệp khúc bài hát ban nãy, cứ lặp đi lặp lại không hồi kết.
Tôi tự nhắc nhở bản thân mình hết lần này đến lần khác, rằng Net chỉ xem tôi như một người em, tôi cũng chỉ xem anh như một người anh, tôi và Net không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng…
Để rồi sau đó, tôi phải lấy tay đè lên ngực mình, đè nén cảm giác nhói đau. Là đau lòng sao, cảm giác này đau, rất rất đau…!!!
***
Trong sự ấm áp của bình minh sớm mai, chắc ai cũng muốn có một giấc mộng đẹp, nhưng sao đối với tôi lại khó khăn đến vậy.
Trong giấc mơ, không khí còn đọng lại hương thơm của cỏ xanh, tôi toàn thân vest trắng thắt nơ đỏ, đang sánh bước bên cạnh một người đàn ông mặc quân phục màu xanh, anh nắm lấy tay tôi…
Tôi cố gắng nâng đầu mình lên để có thể nhìn rõ mặt của đối phương. Nhưng lúc ấy một tiếng động lớn vang lên , kéo tôi về với thực tại.
Tôi mở choàng mắt, mơ màng nhìn tứ phía, nhưng khi xác định được thì phát hiện tiếng động được phát ra từ vách tường..
Đây là thói quen của tôi, vì lười nên ngày thường khi có việc tìm Net, tôi thường dùng cách này để khỏi phải chạy sang phòng gọi anh.
Gõ một tiếng : Em chuẩn bị đồ ăn xong rồi, anh sang nhé..
Gõ hai tiếng: Em có việc cần nhờ anh, anh có thể sang đây được không.
Gõ ba tiếng: SOS
Gõ bốn tiếng: Có sinh vật lạ, cứu em với!
Gõ năm tiếng hoặc hơn: Xin lỗiiiiiii
Anh gõ 3 lần, nhất định là đang gặp chuyện gấp!
Chợt nhớ ra rằng anh đang bị thương, tôi bỗng dưng tỉnh ngủ hẳn, không kịp thay quần áo, chỉ vội với lấy chiếc áo khoác choàng vào thân mang đồ ngủ chạy thẳng sang phòng bên cạnh.
Vừa vào cửa, đập vào mắt tôi là hình ảnh Net đang đứng dựa người vào vách. Bộ đồ ngủ màu xám bằng lụa, tôn lên gương mặt hoàn mỹ của anh. Trông anh vô cùng thoải mái, nhàn nhã, tràn đầy năng lượng đón chào ngày mới. Trên người anh còn có một mùi hương bạc hà thoang thoảng thơm ngát.
Tôi gấp gáp chạy sang, thở còn không kịp, bây giờ lại còn bị tra tấn bởi bộ dạng đẹp trai này, nó khiến tôi càng thêm ngạt thở.
Tôi dùng tay vỗ ngực, khó khăn lắm mới điều chỉnh lại nhịp thở, thầm nhủ rằng nếu bị sự mặt đẹp này kia làm kinh động, hẳn đây là một cái ch.ết vô cùng oan uổng.
“Anh gõ như vậy, là có việc gì gấp tìm em sao..?" Tôi vừa thở vừa nói.
“Tủ lạnh của anh đầy thức ăn rồi, anh muốn để thêm mấy lon bia vào mà không được.”
Vậy là gấp của anh đó hả, tôi tức giận đến mức muốn ngừng thở, tiếp tục lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Anh tìm em chỉ vì việc này thôi sao? Đai thiếu gia, đại công tử của tôi ơi, chẳng lẽ anh không biết lấy một vài thứ là có thể để bia vào à?”
“Anh có nói anh gấp đâu?”
“Rõ ràng là anh gõ ba tiếng…”
“À.” Anh nở nụ cười rồi nói:
“Anh sợ em không nghe nên gõ thêm.”
“…” tôi tức muốn hộc máu.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: Bỏ đi, mình là bác sĩ tương lai, không nên chấp nhặt với bệnh nhân.
“Em còn không nhanh giúp anh xử lí chỗ này đi, nhìn lộn xộn quá.”
Tôi bước đến tủ lạnh, mở cửa ra liền thấy, bên trong toàn là trái cây thăm bệnh của mọi người..Mấy ngày nay, là tôi giúp anh giải quyết nó, nhưng mà sự nhiệt tình này của mọi người dường như vượt quá giới hạn bao tử của tôi..
Tôi nhìn qua một lượt, rồi chọn hai quả táo còn tươi nhất, đem rửa sạch rồi bỏ vào tay Net...
“Ăn đi, đại thiếu gia của tôi..Ăn nhiều một chút, trái cây có thể làm dịu đi sự nóng giận.”
“Ơ! Sao em hiểu anh quá vậy, mới nhìn qua đã biết anh đang nóng vậy.”
Có lẽ tôi đã quen với cách nói chuyện đầy ẩn ý của anh. Tôi lạnh lùng liếc anh một cái:
“Hừ!! Vậy khi nào thì anh mới hết như thế đây .”
Tôi uất ức cắn một miếng táo thật to. Hương vị của quả táo mát lạnh chua chua, ngọt ngọt. Tôi ngồi xuống giường, bỏ qua cảm giác bị anh chọc tức, mải mê thưởng thức mùi vị của quả táo ngon lành.
“Nhóc con…” Net cầm quả táo, cắn từng miếng nhỏ, chậm rãi ăn hết trái trên tay, sau đó mới tiếp tục nói:
“Khi nào em rảnh, chúng ta cùng đi xem phim đi.”
Vừa mới ăn được nửa quả, nghe được từ “phim”, người tôi chợt cứng đờ. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh người phụ nữ mặc như không mặc đó, hình ảnh thoáng qua làm đầu óc tôi ngơ ngác, như trôi lơ lửng trên bầu trời.
Nước táo từ khóe miệng tôi chảy xuống, chảy dọc xuống cằm, đọng lại trên cổ áo…
Net dịu dàng cầm tờ khăn giấy lau khóe miệng tôi, lại lau cằm tôi..
Cảm giác mát lạnh làm tôi hoàn hồn trở lại, chưa kịp định hình thì trước mắt đã là một hình ảnh khiến tôi không thể không giật mình - Một gương mặt quen thuộc làm tôi thất thần thêm một lần nữa.
Anh đang ở rất gần tôi, chiếc khăn trên tay anh đang nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi, dường như độ ấm trên ngón tay anh có thể làm dịu đi cảm giác lạnh từ chiếc khăn, hơn nữa nó còn thấm vào tận sâu trong da thịt tôi..
Không biết là vì hình ảnh nhạy cảm ban nãy vừa sượt qua đầu hay là do sự tiếp xúc gần gũi mà hiện tại tôi cảm giác được một luồn nhiệt huyết nóng hổi đang dâng trào trong thân thể tôi, sau đó dồn lên mặt . Tôi khó khăn thở, ngực phập phồng dữ dội, một mảng áo ướt trước ngực tôi, giống như nhuỵ hoa đang thẹn thùng e ấp…
Ánh mắt anh dừng lại trên áo tôi, ánh mắt anh không chuyển đi nơi khác mà cứ nhìn chằm chằm vào mảng áo đang ướt trên ngực, ngay lúc tôi nghĩ anh sẽ hạ tay xuống thì bỗng nhiên anh dừng lại.
Tiếp đến, anh nắm chặt từng ngón tay của mình lại, đồng thời thu luôn lại chiếc khăn vào trong tay.
Tôi có thể nhận thấy được nơi đáy mắt anh hiện lên một sự mâu thuẫn dữ dội và đấu tranh mãnh liệt. Không khí bỗng nhiên thay đổi, sự ngượng ngập bao trùm, tôi chợt nghĩ tôi nên nói gì đó để phá tan bầu không khí này....
.....Nhưng mà tôi không biết nên nói gì.
Rồi như chợt nhớ ra , tôi nhanh chóng nói: “Bộ phim đó…”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, hình ảnh người phụ nữ mặc như không mặc lại lượn lờ trong đầu óc tôi..Tôi chỉ hận lúc này không thể tự cắt lưỡi của mình ngay lập tức, trong hoàn cảnh tế nhị này mà tôi lại còn nhắc đến cái bộ phim đầy nóng bỏng kia.
“Hả?” Net cũng giật mình giương mắt nhìn tôi. Ánh mắt này, chắc hẳn là có mang theo tia điện, nó làm tôi trở nên tê liệt tức thời.
“Bộ phim đó, anh đã xem rồi sao?” Tôi nhẹ nhàng dịch người về một hướng khác, tạo ra một khoảng cách an toàn giữa anh và tôi, sau đó tôi lại nói:
“À… Thứ em nói là tấm poster.”
Net nở một nụ cười:
“Không anh chưa xem, nhưng mà em đã thấy rồi à?”
“Vâng, ngày hôm qua em vô tình nhìn thấy… Không có gì thú vị cả .”
“Thật không?” Net nhích sang khoảng trống mà tôi đang lặng lẽ di chuyển đi : “Trên đó có cái gì thế ?”
Tôi cúi đầu, tiếp tục ăn táo, trong hiện trạng này im lặng là vàng.
Net thấy tôi vậy cũng không hỏi tôi nữa, mà ngồi ngắm nhìn gương mặt tôi khi đang ăn, nhìn một cách thật chăm chú. Ánh mắt của anh lúc này so với tia X thì lực xuyên thấu còn mạnh hơn, nhiệt độ còn cao hơn, chắc là anh cũng đã thấy được những cơn sóng đang sôi sục trong lòng tôi. Cuối cùng, khi không chịu được ánh mắt của anh nữa, tôi đưa tay lên che mặt.
“Đừng nhìn nữa, em vừa mới ngủ dậy, mặt vẫn chưa rửa, đồ cũng chưa thay .”
" Hèn gì...?"
Hèn gì..gì là gì sao anh không nói tiếp
Tôi nghĩ câu tiếp theo anh nói sẽ là : Khó trách xấu như vậy.
Nhưng kết quả, anh lại nói một câu cực kì cực kì y bản tính phóng túng của anh: “Ngay cả cúc áo cũng không thèm cài.”
Trời ạ! Sao tôi có thể như thế chứ..
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi phòng anh, chạy về phòng của mình, trực tiếp chui vào trong chăn, vùi gương mặt đang ửng đỏ vào gối.
Tôi chưa bao giờ trải qua loại cảm giác như vậy, toàn thân nóng bỏng, tim đập dồn dập không thể khống chế được. Giờ đây tâm trí tôi đang tràn đầy bóng dáng của một người, còn có hơi thở của người đó. Tôi giận anh, tôi ghét anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sự ngọt ngào, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, cười đến mức cơ miệng căng lên hết mức..
Mãi về sau, tôi mới biết được, cảm giác đó chính là cái mà mọi người thường gọi nó là tình yêu.
ns18.222.146.86da2