Gió thổi từ cửa sổ làm rèm trắng khẽ lay, phất qua mặt bàn, một chiếc lá cuốn theo làn gió bay qua cửa sổ chạm vào ngón tay Du Niên đang cầm bút. Cậu không ngẩng đầu, vẫn đang chăm chú ngẫm đề Lý một cách chậm rãi.
Ở bên cạnh, Thẩm Trì chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra sân trường. Hắn không nghe giảng. Mắt thì hướng ra ngoài, nhưng tai lại dừng ở từng âm thanh rất nhỏ: tiếng bút di chuyển, tiếng lật sách, tiếng gió chạm khung cửa.
Và cả tiếng im lặng của người ngồi bên cạnh.
Lặng đến mức gần như tách biệt khỏi phần còn lại của lớp học.
Thẩm Trì hơi quay sang, không kiềm được mà lại nhìn cậu.
Du Niên vẫn cúi đầu, ánh mắt chăm chú, sống lưng thẳng, vai áo phẳng phiu như chưa từng bị cuộc đời làm rối loạn.
Không ai nói gì.
Một khoảng ba mươi giây trôi qua trong im lặng. Nếu là người khác, chắc đã hỏi “nhìn gì thế?”, hoặc ít nhất cũng liếc lại một cái. Nhưng Du Niên thì không.
Cậu dường như đã quá quen với việc bị nhìn, hoặc là chưa bao giờ để tâm đến việc đó.
Thẩm Trì một tay chống cằm, một tay rút bút ra, nghịch nghịch giữa những ngón tay.
Cả lớp ríu rít nhưng không khí giữa hắn và cậu lại yên tĩnh lạ thường, không khí giữa hai người rõ ràng không phải kiểu im lặng dễ chịu.
– Cậu ngủ mấy tiếng mỗi ngày vậy?
Thẩm Trì hỏi, giọng nhẹ và lười, hỏi bâng quơ.
Du Niên vẫn nhìn sách, không nhúc nhích.
– Bảy tiếng.
Câu trả lời phát ra chậm, nhỏ, không cảm xúc.
– Ồ. Tôi tưởng học bá thì sẽ thức đêm cày bài cơ.
Du Niên lật sách, không trả lời.
Hắn mỉm cười. Lần nào cũng vậy. Hỏi ba câu thì được đáp một, mà đáp thì vài chữ một câu, nhưng không cản được việc hắn cứ lải nhải.
– Cậu thích học thế à?
Không có phản ứng.
Thẩm Trì hơi nghiêng đầu, mắt vẫn hướng về phía cậu bạn cùng bàn.
– Hay là cậu chỉ không muốn thua ai?
Lúc này Du Niên mới dừng tay lại, quay sang nhìn hắn.
Chỉ một cái liếc ngắn.11Please respect copyright.PENANABtwByBDF5o
Không cảm xúc, không dao động.11Please respect copyright.PENANAjUsDmOJMNU
Chỉ như đang nhìn một người dưng.
– Tôi không cần chứng minh gì với ai cả.
– Vậy à.
Hắn cười khẽ . " Cậu thật sự rất giống một con robot, cứng nhắc và lạnh như băng."
Du Niên quay lại, không nói gì nữa.
Không khí lại rơi vào im lặng.
Tiếng giảng bài ở phía trên như xa hẳn đi. Gió từ cửa sổ lùa vào thổi nhẹ qua tóc, qua cổ tay áo của Du Niên. Cậu vẫn viết đều tay, chữ nhỏ, gọn, thẳng hàng. Mỗi dòng trông như đo bằng thước.
Thẩm Trì chống cằm, nghiêng đầu một chút, ánh mắt vẫn dừng ở bàn tay kia.
"Tay cậu ấy trắng thật."11Please respect copyright.PENANAKDq2yf01HN
Hắn nghĩ bâng quơ, rồi bật cười trong đầu.11Please respect copyright.PENANABVN1YbuExt
“Mình bị gì thế này, đi nhìn tay con trai?”
Nhưng tay Du Niên thật sự rất trắng. Không kiểu trắng bệnh, mà là trắng đều, mảnh và sạch sẽ. Ngón tay thon dài, không có vết mực, không vết bẩn, móng cắt gọn.
Nhìn một lúc, hắn lại lơ đễnh hỏi:
– Cậu có bao giờ cãi nhau với ai không?
Du Niên không dừng bút.
– Không.
– Cũng đúng. Trông cậu giống kiểu còn không thèm quan tâm người ta nói gì.
– Ừ.
Lại thêm một câu trả lời cụt ngủn, không dư chữ nào.
Nhưng Thẩm Trì thấy không chán.
Hắn rút một tờ giấy trong vở, xé đôi. Viết nguệch ngoạc vài chữ, đẩy sang.
– Không mỏi tay à?
Du Niên nhìn tờ giấy một giây. Không trả lời. Cũng không ném đi. Chỉ là gấp lại, nhét vào ngăn bàn.
Thẩm Trì ngẩng đầu, nhìn lên trần lớp học. Hắn thấy hơi buồn cười.
“Loại người gì thế này.”
Nhưng rồi, vẫn là hắn quay sang nhìn cậu thêm một lần nữa. Lần này lâu hơn một chút.
Không phải vì muốn chọc, chỉ là hắn cảm thấy hứng thú. Trong tất cả những âm thanh và gương mặt xung quanh, Du Niên là người duy nhất không thay đổi.
Lạnh.
Yên tĩnh trong thế giới của chính mình, không có ý định để ai bước vào.
ns216.73.216.224da2