Mọi người ai cũng bắt đầu trò chuyện theo đề tài, chỉ có anh chủ và tôi là cùng nhau nói chuyện phiếm..
Anh chủ nói:
“Rất nhiều người nói Net đào hoa, gặp người nào cũng yêu. Nhưng anh quen cậu ấy đã hơn hai năm. Thật sự là anh có thấy cậu ấy thường xuyên giúp mọi người sửa đồ, mời gái xinh ăn cơm, cho trai đẹp quá giang…”
Tôi gật đầu: “Em biết!”
Nhưng anh chủ lại lắc đầu:
“Em vẫn không biết: Lúc anh đến đây là vào mùa đông, một câu tiếng Anh cũng không biết, đường đi cũng không biết. Hôm anh đến nhà trọ, anh gặp được Net, là cậu ấy đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ, bảo anh khi gặp khó khăn thì gọi cho cậu ấy. Cậu ấy giúp anh mang hành lí vào, thấy trong phòng anh chỉ có một tấm chiếu, cậu ấy liền về phòng lấy cho anh một cái mền lông dày. Cậu ấy còn giúp anh mua vật dụng cá nhân hằng ngày, giúp anh mua thức ăn. Cậu ấy còn lái xe đưa anh đi đây đi đó, chỉ cho anh biết những nơi có thể mua được đồ giá rẻ, nơi nào có thể mua được thức ăn tươi ngon,..Khi vợ của anh đến đây, cậu ấy mời bọn anh ăn cơm. Không có việc gì cũng chạy đến phòng bọn anh dùng bữa.
Anh ngã bị thương ở chân, cậu ấy mỗi ngày đều đến cõng anh đi học, sau đó anh đi bệnh viện kiểm tra…”
Lon bia lạnh tôi đang cầm trên tay chuyển thành nóng, máu trong người tôi sục sôi, từng mạch máu như muốn vỡ tung ra!
Anh chủ trêu tôi rồi nhìn thoáng qua hướng của Nam:
“Cậu ấy tận tâm như vậy với anh, chẳng lẽ cậu ấy cũng thích anh sao..?"
“…...." Tôi gượng cười.
“Đôi khi, đánh giá một người không nên nhìn vẻ bề ngoài, lời nói người đó có vẻ khó tin, cũng càng không nên tin lời người khác nói. Cậu ấy không cần biết mọi người đánh giá cậu ấy như thế nào, chỉ hy vọng… Em biết cậu ấy là kiểu người gì!”
Tôi say, chính tôi tự uống bia làm mình say khướt!
May mắn là khả năng uống của tôi không tốt, nên dù chất lượng bia như thế nào đối với tôi cũng không thành vấn đề.
Tôi say, tôi không khóc cũng không gây rối, tôi chỉ nhìn anh chủ rồi cười ngây ngô, sau đó liên tục gật đầu.
Lúc Net quay trở về, tôi vẫn đang cười một cách vô tư, tôi cầm ly bia lên nhìn sang anh chủ nhà nói :
“Anh , tới đây! Em và anh uống một ly!”
Net vung tay lên, giật lấy ly bia trong tay tôi: “Anh uống thay em!”
Tôi mơ màng chớp mắt, gương mặt khá giận dữ của Net lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi, làm đầu óc tôi choáng váng.
Tôi nắm lấy vạt áo anh, không cho hình ảnh anh lắc lư trước mặt tôi:
“Anh về rồi à?”
Net không để ý đến tôi, mà quay sang nói với nhân viên phục vụ:
“Lấy thêm mười lon bia!”
Một người chỉ vào anh chủ nhà, cười hả hê khi thấy anh chủ gặp họa:
“Ha ha, lần này cậu chết chắc rồi!”
Sau đó chuyện gì xảy ra tôi không nhớ rõ lắm.
Tôi chỉ mơ hồ nhớ được vài đoạn, là anh chủ nhà uống khá nhiều, đến nỗi gục trên bàn không thể bước đi.
Sau đó một đàn anh cõng anh chủ đi mất.
Net muốn dẫn tôi đi, nhưng tôi vẫn ngồi ở bàn nghịch, nói với theo anh chủ nhà:
“Em không đi! Anh… Anh đừng đi, em và anh còn chưa nói hết chuyện mà! Sau khi anh ngã bị thương thì thế nào? Anh nói thêm một chút nữa đi…”
Những việc xảy ra sau đó, tôi nhớ rõ ràng nhất chính là: Tôi ghé vào lưng Net, liên tục cằn nhằn anh:
“Anh là người tốt, đúng, anh đối xử với ai cũng tốt. Có người hiểu anh, cũng sẽ có người không hiểu anh. Không sao, mỗi em hiểu anh là được rồi!”
“Đàn anh, sao anh không ra xe?”
“À! Đúng rồi, uống rượu không thể lái xe!”
......
Tôi thao thao bất tuyệt một mình..
Trên đường đi anh không nói chuyện, có thể nghĩ rằng anh đang cảm thấy tôi rất ồn ào!
Tôi không ngừng nói:
“Đàn anh, có cơ hội anh hãy mượn bộ quân phục mặc nhé.”
“Em muốn cởi...Ợ...Muốn cởi từng cúc áo của anh, từng cúc, từng cúc một...cởi bỏ sự trang nghiêm của bộ trang phục đó…”
" Lúc anh mặc áo blouse trắng trông cũng rất ngầu, nếu có cơ hội em cũng muốn thử xem…”
Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa, lên tiếng nói:
“Em im lặng chút đi.”
Tôi vùi đầu vào vai anh khóc, nước mắt thấm ướt cổ anh.
“Đàn anh , em thật sự rất thích anh! Nếu...nếu...Hức hức....Nếu có một ngày em và anh chia tay, có lẽ em sẽ rất nhớ anh, nhớ anh cả đời này !”
Anh vẫn không nói lời nào, tôi nói tiếp: “Nhưng anh đừng có nhớ em! So với em, thì có nhiều người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang hợp với anh hơn... ”
…
Trong dòng ký ức mơ hồ…
Tôi ngờ ngợi nhớ, anh mang tôi về phòng, đặt tôi lên giường, đưa vào miệng tôi một thứ nước chua nồng.
Uống xong, dạ dày đang đau của tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều..
Sau đó, anh điên cuồng xé rách quần áo của tôi, và tôi cũng lần mò cởi từng cúc quần áo của anh…
Anh điên cuồng cắn lên cổ tôi, rồi lên ngực, lên đùi tôi. Tôi cũng cắn vào bờ vai của anh, vào cánh tay và vào cả xương sườn anh…
Anh điên cuồng xông vào cơ thể tôi…
Tôi ngẩng đầu lên, thân người tôi ưỡn cong như hình cánh cung, tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng..
Tôi và anh cứ lặp đi lặp lại làm đến khi kiệt sức.Bên ngoài cửa sổ, cây lá dao động, rơi rụng nhưng lại đẹp rực rỡ.
Chất cồn làm tê liệt toàn bộ nhận thức của tôi, toàn thân tôi bủn rủn, vô lực, mệt mỏi dựa vào lòng anh. Tôi thầm thì nói:
Đàn anh, em yêu anh!
Tôi đã yêu một người bằng hết cả trái tim mình .......
Cả đời tôi uống rượu chưa vượt quá ba lần.
Lần đầu tiên, là hôm tốt nghiệp phổ thông, trong buổi tiệc chia tay, tôi say, ôm bạn , cùng lớp khóc một trận.
Ngày hôm sau đầu đau như muốn vỡ ra, tôi thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Lần thứ hai là lần đầu, tôi thay đổi suy nghĩ: Đời người đôi lúc vẫn nên thử cảm giác một lần say mê! Tôi tình nguyện mỗi ngày đều say, say mê nằm trong lòng anh, không cần tỉnh lại!
Lần thứ ba…là lần mà nếu so với đêm trước, anh còn điên cuồng hơn, hoang dã hơn, mà đem tôi đặt lên giường. Đem tôi cắn thành những mảnh vụn.
Tôi không còn sức lực để phản kháng anh, chỉ nhìn anh, nhìn xem anh điên loạn như thế nào.
Anh thật sự như thế.
Tay anh mạnh mẽ đặt lên đầu gối tôi, nhanh chóng nâng hai chân của tôi lên…
Đau, so với lần đầu tiên còn đau hơn!
Thế giới của tôi đột nhiên chìm vào đáy biển..
Từ đó về sau, tôi cai rượu, không dám động vào bia rượu triệt để!
Không bao giờ uống nữa!!!
***
Hoan lạc trong cơn men say, thì sau khi tỉnh lại cảm nhận duy nhất của tôi là đầu đau như muốn vỡ tung, dạ dày thì co rút, cả người ê ẩm, xương cốt như muốn vỡ ra từng mảnh..
Tôi ấn ấn thái dương rồi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là rèm màu trắng đem được kéo kín, hoàn toàn không có một khe hở nào mà ánh nắng có thể len lõi vào.
Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Bởi vì chỉ có phòng của ai kia mới có bức rèm màu đen trắng như thế này, cho dù là đêm hay ngày, cũng không thể phân biệt.
Tôi còn nhớ lúc anh bị thương, tôi giúp anh quét dọn phòng, thuận tay vén luôn bức rèm đó lên, để ánh nắng chiếu sáng một chút không khí vào phòng anh.
Anh lập tức kéo nhanh bức màn lại, che kín dập tắt luôn nguồn ánh sáng yếu ớt..
Tôi hỏi anh tại sao.
Anh trả lời đơn giản;
“Thói quen.”
“Thói quen sống trong bóng tối hả.."
Anh cười, đôi mắt híp lại,:
“Thói quen làm những chuyện không cần ánh sáng?”
Nếu như lúc đó không phải là do anh đang bị thương, thì có lẽ tôi sẽ bị anh doạ sợ đến mức tung cửa mà chạy.
Lúc ấy, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi sẽ tỉnh giấc trong phòng của anh, còn lại là trên chính chiếc giường của anh..
Anh đang ngồi trước mặt tôi, nhìn chăm chú vào chiếc laptop xem tư liệu..
Tay phải anh đặt lên con chuột, ngón tay anh trượt bánh xe trên đó, nhẹ nhàng click chuột, thong thả đọc
Tôi chống hai tay lên giường ngồi dậy, cố gắng nhẹ nhàng không phát ra tiếng làm ảnh hưởng đến sự tập trung của anh. Những công việc thường ngày anh đảm nhận cứ quấn lấy anh, làm anh cực kì mệt mỏi.
Nhưng anh vẫn không hề than phiền, cũng không hề bực bội, không cần biết giáo sư giao cho anh bao nhiêu việc, anh đều cố gắng hoàn thành tốt nhất, toàn diện nhất.
Chỉ có mỗi tôi biết, anh thật sự rất mệt.
Tôi kéo nhẹ tấm chăn, nhưng chỉ một cử động của tôi cũng làm kinh động tới anh..
“Tỉnh rồi à.” Anh cất tiếng hỏi rồi quay sang lấy ly nước trắng trắng trên bàn mang đến cho tôi, xoa xoa thái dương của tôi: “Em có đau đầu không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi kéo nhẹ chiếc chăn lên, che đậy cơ thể, chỉ để lộ đôi vai:
“Đau, toàn thân em đều đau"
“Uống một chút đi.” Anh đưa ly nước lên miệng tôi.
Tôi uống một hớp, nước có vị chua chát, tôi biết đây không phải là nước bình thường: “Thuốc à?”
“Ừ, thuốc giải rượu và làm dịu cơn đau. Ngoan nào, em uống đi.”
Anh đối xử với tôi như một đứa trẻ, dùng lời nói nhỏ nhẹ để dỗ dành tôi, nhưng sự dịu dàng này của anh có thể ghìm chết tôi.
Tôi khẽ cắn răng, cố gắng nuốt hết phần thuốc.
Làm bệnh nhân của anh, đừng nói thuốc đắng, đến thuốc độc tôi cũng sẽ uống.
Anh rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của tôi, anh khen và thưởng cho tôi bằng một nụ hôn lên trán. Đang ngọt ngào, thì điện thoại của anh vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình:
“Anh nói chuyện điện thoại một lát.” anh nhấn nút nghe rồi bước ra ban công, mặc dù anh nói ít, nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng chăm chú lắng nghe, lúc này so với vẻ mặt thường ngày, anh như một con người khác.
Rất nhanh sau đó anh trở lại, vội vàng thu dọn một số đồ dùng:
“Nhóc con , anh có việc gấp, phải đi Tokyo một chuyến.”
“Ờ, khi nào anh đi?”
“Bây giờ.” Anh bước vội đến cửa, không nán lại dù chỉ một phút.
“Gấp như vậy, anh ăn sáng xong rồi đi.”
“Không được.” Anh đi đến cửa, sau đó liền nhớ ra việc gì liền quay lại, hôn nhẹ vào trán tôi: “Anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Anh không cho tôi biết anh đi vì việc gì, tôi cũng không hỏi. Nếu anh muốn nói, thì tự khắc anh sẽ nói, còn nếu anh không muốn nói, tôi có hỏi chỉ làm anh thêm khó xử.
Tôi dọn phòng giúp anh, khóa cửa kĩ càng, rồi đi đến phòng nghiên cứu, làm những công việc phải làm.
Cứ nghĩ anh sẽ trở về sớm, nhưng không ngờ là đã hơn ba ngày vẫn không thấy anh đâu. Tôi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận máy, thỉnh thoảng còn tắt máy, tôi lại cảm giác được như có việc gì đó đang xảy ra.
Ngồi trước màn hình máy tính, tôi chăm chú xem dự báo thời tiết, tôi vô tình thấy trên mục bản tin mới nhất có một tin tức nói rằng hai ngày trước, tại một đường phố ở Tokyo phát hiện hai xác chết, vẫn chưa xác định được thân phận, chỉ biết họ đều nam nhân người Thái.."
Nghĩ đến Net đang ở Tokyo,tôi không khỏi lo lắng, cố gắng điện thoại cho anh. Rất lâu sau anh mới nhận cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia rất ồn ào, có cả tiếng khóc nữ nhân..
Tự khác cơn choáng váng tôi dồn dập tới, tôi nhẫn nại không hỏi người bên cạnh anh là ai. Chỉ hỏi:
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Bây giờ anh có chút việc, lát nữa anh sẽ điện thoại lại cho em.” Nói xong anh cúp máy, hoàn toàn không giải thích gì thêm.
Tôi cảm thấy khó chịu, bực bội tắt nguồn điện thoại, quyết không quan tâm đến anh nữa.
Xem thêm sách được một lát, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ tối, tôi cảm thấy đói bụng, liền ngồi dậy đun nước sôi, pha cafe để tinh thần tỉnh táo hơn.
Cà phê vừa được pha xong, đang chuẩn bị uống thì nghe thấy bên ngoài ban công vang có tiếng động, chưa kịp quay đầu lại, thì đèn bỗng nhiên tắt, phòng tôi trở nên tối om.
Mắt của tôi vẫn chưa kịp thích ứng với sự bao trùm bất ngờ của màn đêm, thì ngay lúc đó có một luồn khí lạnh lao vào người tôi, ôm tôi từ phía sau.."
“Á!” hai tiếng cứu vẫn chưa kịp thét lên thì miệng của tôi đã bị người đó bịt lại.
Chưa bao giờ tôi gặp phải chuyện như thế này, nên tôi sợ hãi đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, chỉ ra sức giãy dụa trong bóng tối. Nhưng sức lực của đối phương vượt xa sức tôi, một tay ôm lấy tôi ném lên giường.
Tôi hoảng sợ đến mức đầu óc choáng váng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giây sau đó người kia lập tức đè lên người tôi, xé rách áo ngủ của tôi…
Cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan truyền trên phần da thịt đang trần như nhộng của tôi, tôi như rơi vào cơn ác mộng, gấp gáp đến mức ngay cả kêu cũng không ra tiếng. Bàn tay lạnh lẽo kia đang mơn trớn trên da thịt tôi, đôi môi điên cuồng áp lên môi tôi…
Mãi đến khi hương vị và hơi thở quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng tôi, tôi mới bỏ xa sự hoảng sợ, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Người đàn ông đáng ghét này, điện thoại thì không chịu nói, bỗng nhiên xuất hiện như vậy để hù dọa người ta.
Tôi tức giận đập mạnh vào ngực anh, sau đó lại mạnh mẽ ôm lấy anh, hôn trả anh một cách nhiệt tình, hôn đến mức không thể thở được, tôi và anh mới quyến luyến tách môi nhau...
"Anh còn biết trở về à? Em tưởng anh đang bận rộn chơi đùa với người phụ nữ khác, sớm quên mất em rồi.."
“Em còn nợ anh học phí vẫn chưa trả hết, làm sao anh có thể quên được?” Môi anh trượt xuống phía dưới, hôn lên ngực tôi, môi lưỡi anh mút lên nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể tôi. Một luồng điện chạy dọc theo người tôi, suýt chút nữa tôi không khống chế được bản thân.
“Nhớ anh không?” Anh hỏi bằng giọng khàn đục.
"Nhớ. Nhưng mà…” Tay tôi nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị xé rách phần còn lại của chiếc áo trên người tôi..:
“Không được… Hôm nay em muốn phạt anh"
“Phạt anh, phạt chuyện gì?” Anh nhất thời vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bàn tay anh vẫn không yên phận lần xuống phía dưới tìm kiếm, đồng thời cũng khiêu khích tâm trí đang dao động của tôi, trong phút chốc lí trí lại bị cơn dục vọng lần át..
ns216.73.216.82da2